Điều Kỳ Diệu Của Hơi Thở

Họ và tên: Lý Ngọc Bích
Pháp danh: Sukha Panna
Sinh năm: 17/01/1992
Học vấn: Cử nhân Kinh Tế
Nghề nghiệp: Nhân viên
Điện thoại liên lạc: 0938.652.360
Email: [email protected]
Đ/c: 90/20b Hòa Bình, P.5, Q.11, TP. HCM.
Facebook: https://www.facebook.com/ly.sapphire.9/
Youtube: https://www.youtube.com/c/SukhaPanna

Sự nhiệm mầu từ Phật Pháp

Đến với khóa thiền II lần này, đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là sự nhiệm mầu thật sự từ Phật pháp. Khi con nhận được thông tin từ Ngài Thiền sư – Tiến sĩ – ĐĐ. Thiện Minh, tổ chức khóa thiền lần II tại Bến Tre.

Con rất lo lắng và suy nghĩ:

– “Làm sao mình có thể tham gia được trọn vẹn khóa thiền này đây? Mình mới vừa xin nghĩ phép 20 ngày, giờ mà xin nghĩ 10 ngày nữa chắc chắn là công ty sẽ không cho rồi, làm sao giờ đây? Trong thời gian khóa thiền II này, rơi vào khoảng thời gian công việc mình phụ trách nhiều quá, làm sao nghĩ được đây?…”

Thế là hàng loạt câu hỏi, suy nghĩ đặt ra trong đầu con…?!. Và con đoán biết rằng với tính cách của sếp con, cũng như trước tình hình khối lượng công việc hiện tại, thì con chỉ còn một trong hai sự lựa chọn:

  • Một là nghỉ việc để tham gia khóa thiền,
  • Hai là tiếp tục công việc bỏ đi cơ hội tham gia khóa thiền lần này!

Thật sự lúc đó, trong đầu con không biết phải làm sao để toàn vẹn đôi đường, vì trong tâm con rất tha thiết, khao khát được tham gia khóa thiền này. Nhưng nếu vì xin nghỉ phép để tham gia khóa thiền, mà bị công ty cho nghỉ việc luôn thì làm sao có thể lo được cho gia đình đây? Con rất là rối trong lòng, không biết phải làm sao? Còn tâm sự trường hợp và hoàn cảnh của con với người mà con luôn cung kính và tin tưởng, sau khi Thiền sư nghe con nói xong, Ngài cho con lời khuyên và chỉ dạy con cách xử trí (…!)


Những lời nguyện chơn thật mà không thành tựu, Như Lai chưa từng thấy bao giờ!

Qua ngày hôm sau, con vào công ty và chia sẻ với đồng nghiệp về trường hợp của con. Ôi thật bất ngờ là hầu hết mọi người trong công ty đều hoan hỷ và sẵn lòng giúp đỡ cho con để giải quyết công việc, trong những ngày con vắng mặt sắp đến, một sự hoan hỷ sẵn lòng không giống như thường ngày…

Sau đó, con trình bày với sếp về hoàn cảnh đặc biệt của con (con cũng có chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nghe sếp nổi cơn thịnh nộ một trận và có thể cho con nghỉ việc luôn, vì vị trí công việc của con cũng có nhiều người mong muốn).

Ngạc nhiên thay! Sếp không những không đối xử với con một cách nặng nề như con đã dự đoán, mà còn tạo điều kiện cho con nữa.

Trong tâm con lúc đó thật sự biết ơn đến công ty, đến Sếp của con vô cùng, biết ơn đến những người đồng nghiệp đã sẵn sàng hỗ trợ cho con được thuận duyên thực hiện nỗi niềm khát khao của mình.

Buổi sáng hôm đó, trước khi đi làm, con cầu nguyện với Chư Thiên hộ trì giúp đỡ con mọi việc cho được suôn sẻ, thuận lợi. Và điều vi diệu đã đến với con, làm cho con thật sự rất bất ngờ và vô cùng hạnh phúc, “vừa được tham gia khóa thiền, vừa không bị thất nghiệp!”. 

Đó cũng là điều tâm đắc về tâm linh mà con muốn chia sẻ đến quý vị, sự nhiệm mầu của Phật pháp, với một đức tin trong sạch và một lời nguyện lành tha thiết để có cơ hội tầm cầu Pháp Bảo. Quả thật như lời Đức Thế Tôn chỉ dạy:

“Những lời nguyện chơn thật mà không thành tựu Như Lai chưa từng thấy bao giờ”.

Con xin chia sẻ lại những dòng cảm xúc thiêng liêng mà con đã trải nghiệm trong khóa thiền (II) vừa qua, với tâm thành được đóng góp một chút tư liệu nhỏ bé đến Quý Ô.Bà, Cô Bác, Anh, Chị cùng quý bạn đồng môn, thiện hữu xa gần… là những quý hành giả tương lai cùng tham khảo về Pháp môn vô cùng quý báu, chân truyền từ thời Đức Phật này.


Bắt đầu cuộc chiến đấu…

Ngày đầu tiên, bước chân vào khu nghỉ dưỡng Resort Forever Green (Tp.Bến Tre), một không gian yên tĩnh, thoáng mát, với nhiều cảnh trí xinh đẹp tuyệt vời làm sao!

Thật khá khen và thán phục cho các đôi bàn tay của những nghệ nhân nơi đây, nhất là với đôi mắt mỹ thuật thiện xảo của Bà Đại thí chủ của khóa thiền này và bà cũng vừa là một vị nữ Tổng giám đốc có nhiều phước báu, của khu nghỉ dưỡng rộng lớn đã tạo nên những tác phẩm tuyệt tác này.

Khi đã ổn định chỗ ở, để bắt đầu cho ngày hôm sau vào thời khóa biểu, với những giờ giấc dày đặc của khóa thiền (do nhờ con có duyên lành được tham gia khóa thiền trước đó, nên con đã có sự chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho thời khóa biểu kín mít của khóa thiền II này). 

Buổi sáng nào chúng con cũng được Ngài Thiền sư giảng dạy cho những lời Pháp Bảo quý báu, các phương pháp cụ thể để mang lại hiệu quả khi thực hành thiền.

Không những vậy, Ngài còn tận tình chỉ dạy cho hội chúng hiểu rõ hơn ý nghĩa về Tam quy – Thập giới, những lợi ích lớn lao như thế nào của việc giữ giới trong khóa thiền này nói riêng và trong cuộc sống hằng ngày nói chung.

Hầu hết mọi buổi tối, Ngài không ngần ngại về thời gian, sức khỏe, hoan hỷ và từ bi ban bố Pháp (những lời dạy của Đức Phật) cho Thiền sinh chúng con với những lời vàng, ý ngọc giá trị muôn vàn… Không hiểu sao, cứ sau mỗi lần con được nghe những lời truyền Pháp từ Ngài, giống như có thêm một nguồn năng lượng vô hình truyền đến người con vậy.

Ngài có một giọng nói ấm áp, hùng hồn và mạnh mẽ. Cách truyền Pháp của Ngài thật là thuyết phục, Ngài hay kể cho hội chúng nghe những câu chuyện về Đức Phật, những ví dụ gãy gọn cụ thể, những trường hợp thực tế,…

Chắc có thể cũng chính nhờ lòng từ bi, sự tận tâm chỉ dạy, bằng một giọng nói ấm áp, đầy năng lượng, đã truyền đến cho con nói riêng và tất cả thiền sinh nói chung một sự quyết tâm, tinh tấn nỗ lực hết mình trong 10 ngày này, mà hầu như không có một thiền sinh nào muốn bỏ cuộc ra về.


Trải nghiệm trong Thiền qua từng giai đoạn

Sau khi kết thúc khóa thiền 1 (20 ngày) với Pháp Quang Tướng con đã đạt được trong đề mục Thiền Anapanasati. Con tiếp tục tham gia khóa thiền 2 (10 ngày) để trau dồi Quang tướng cho thuần thục hơn và mạnh mẽ hơn, theo sự hướng dẫn của Ngài Thiền sư.

Trong 10 ngày khóa thiền II này, có nhiều sự thay đổi hơn so với khóa thiền I trước đây, ánh sáng của Quang tướng cũng mạnh hơn trước rất nhiều. Ngày đầu tiên ngồi thiền là con đã có ánh sáng trở lại.

Qua ngày thứ 2, thì ánh sáng đã mạnh hơn, con ngồi với tư thế thả lỏng, thoải mái, cũng không còn cảm giác đau nhức ở chân như khi mới bắt đầu chập chững tập thiền trong khóa thiền đầu tiên nữa!

Lần này do mức độ định tâm của con có tiến bộ hơn lúc đầu tiên mới tập, nên không còn phải tập từ đầu, qua từng bước như năm bước căn bản nữa, mà chỉ cần tập trung vào hơi thở vào, hơi thở ra của giai đoạn cuối mà thôi.

Con tập trung theo dõi hơi thở khoảng 10 phút thì một vùng sáng xuất hiện trước mặt con, sau đó hơi thở ngắn dần,… yếu dần… và điểm “xúc chạm” của gió trên mũi càng lúc càng rõ và mạnh, cho đến lúc không còn thấy hơi thở nữa, thì ngay điểm xúc chạm trên mũi của con bừng sáng, một vùng sáng lòa trước mặt con.

Ngài Thiền sư lúc nào cũng dặn dò hội chúng rất kỹ rằng:

“Nhìn ánh sáng thì không nhìn hơi thở – Nhìn hơi thở thì không nhìn ánh sáng – Trong một thời điểm, Tâm chỉ xuất hiện tại một điểm duy nhất”.

Và con đặt hết tâm nhìn vào ánh sáng ngay tại điểm xúc chạm trên mũi con, càng hay biết rõ điểm xúc chạm thì ánh sáng càng mạnh, tỏa ra khắp người của con, giống như con đang ngồi trong một khối ánh sáng từ trên chiếu xuống vậy, đến nỗi toàn thân con có cảm giác nóng lên, tràn đầy năng lượng, rất hạnh phúc và sung sướng.

Đến ngày hôm sau, con có cảm giác như có 2 tia sáng đẩy mạnh tựa hồ như muốn chống 2 con mắt con lên, kéo ngược con về phía sau, ánh sáng lúc đó rất mạnh nhưng không còn làm con có cảm giác khó chịu, chảy nước mắt như trước, mà ngược lại con ngồi tận hưởng cảm giác trong ánh sáng đó hơn cả tiếng đồng hồ, một trạng thái tâm rất an vui và hạnh phúc, không muốn xả thiền để đứng dậy nữa, cứ thích ngồi đặt tâm vào ánh sáng hoài như vậy đó.

Đó là một trạng thái hạnh phúc tự tại, tĩnh lặng tuyệt vời!

Do con không biết gì về Thiền và cũng chẳng từng có kinh nghiệm gì về Thiền hết, nên trong lúc ngồi thiền, con có cảm giác gì thấy lạ lạ, là đều lên gặp Thiền sư để trình Pháp, vì không biết con hành như vậy đúng hay sai, những cảm giác đó tốt hay xấu… để được Thiền sư chỉ dẫn.

Sau khi Ngài nghe con trình bày cụ thể những hiện tượng và cảm nghiệm của con đã trải qua… Ngài hoan hỷ và bảo rằng:

  • “Tốt đó cô học trò, những cảm thọ đó tốt chứ không có gì hết, cô học trò về hành tiếp mỗi thời chỉ 1h30 thôi và đi kinh hành như thời khóa, rồi lên trình Pháp tiếp cho Sư biết nhé!”

Trạng thái hạnh phúc tự tại, tĩnh lặng tuyệt vời!

Con là một đứa rất hay hỏi và hay thắc mắc về những cái con không biết, hoặc chưa hiểu rõ. Mà chắc chỉ có Ngài Thiền sư mới có sự chịu đựng nhẫn nại với những câu hỏi ngớ ngẩn này của con mà thôi.

Có lần con thắc mắc tiếp tục:

  • Dạ! Thưa Ngài! Sao kỳ quá ạ, giờ con ngồi hơn 1h30 mà không thấy đau nhức quằn quại như trước nữa, thấy nhẹ nhàng, bình thường ạ!

Ngài Thiền sư hoan hỷ và nói rằng:

  • Cô học trò này lạ hè! Lúc trước đau nhức thì than, giờ hết đau nhức cũng thắc mắc, do lúc này tâm cũng được định khá rồi (không còn tán loạn như lúc mới tập nữa!). Do đó khi hướng tâm hành thiền thì tâm được nhập và an trú trên đề mục và tâm của cô đâu có còn chạy xuống (bị chi phối) dưới chân nữa đâu, nên làm sao mà đau như trước được nữa! (Ngài cười hoan hỷ)

Nghe xong, con cười quá trời vì câu hỏi ngớ ngẩn của mình và con hiểu được ý của Thiền sư, là do nhờ tâm con được tập trung và định vững trên đề mục (Ngài nói lúc này cái tâm thắng cái thân). Và chính vì điều này nên hầu hết mỗi lần ngồi vào thiền, không còn cái cảm giác đau bức bách như xưa nữa!

Đối với con, Thiền còn rất là mới mẻ, chưa từng đọc sách về Thiền, cũng chưa từng tìm hiểu học về Thiền là gì? Ánh sáng là như thế nào?… Con chỉ tin tưởng và hành theo những lời Ngài Thiền sư chỉ dạy.

Nên Ngài chỉ con thế nào thì con làm theo y chang như vậy. Đến khoảng ngày thứ 4-5, thì con lại có cảm giác khác nữa, toàn thân chao đảo rất mạnh, giống như đang ngồi trên thuyền bị sóng biển lắc vậy.

Rồi khi đang ngồi, tập trung vào điểm xúc chạm hết cỡ thì ánh sáng phực lên, giống như 2 con mắt có 2 cục lửa chực chờ sẵn vậy, ánh sáng rất mạnh mẽ, chói lòa cả một vùng rộng lớn.

Con hoảng hồn, không hiểu vì sao toàn thân lại chao đảo mạnh và ánh sáng như lửa thế này. Con lên gặp Thiền sư và làm phiền Ngài tiếp tục.

– Thiền sư hỏi con rằng: “Cô học trò ngồi được bao lâu thì ánh sáng xuất hiện? Và thời gian bao lâu thì có cảm giác này?”

– Con trả lời: “Dạ! Thưa Ngài! Con ngồi tầm khoảng 10 phút là ánh sáng xuất hiện rồi nhưng chưa mạnh, càng về sau ánh sáng càng mạnh. Khoảng 30-45 phút thì xuất hiện cảm giác này đó ạ!”


Tất cả các hành đều là vô thường, tự sinh lên rồi diệt mất

Với sự tận tâm của một người Thầy, sự nhẹ nhàng tâm lý của một người Cha, Ngài hoan hỷ dạy con rằng:

“Tất cả các hành đều là vô thường, tự sinh lên rồi diệt mất.” 

Cô học trò đừng quan tâm đến cảm giác chao đảo đó làm gì, lơ nó đi, chỉ quan tâm hay biết đến điểm xúc chạm thôi và hành 6 thời ngồi thiền liên tiếp, mỗi thời 1h30 phút và sau đó đi kinh hành 1h, phải nhớ là quân bình giữa Tinh Tấn và Định (Thiền ngồi và Thiền đi) đó nhé!

Thiền sư hỏi tiếp với giọng chậm rãi: “Cô học trò còn xuất hiện vọng tưởng trong lúc ngồi thiền không?”

Con nghe Sư phụ hỏi xong, không kiềm chế được cười (vì thấy xấu hổ quá vẫn còn vọng tưởng), và hình như Ngài đã nhìn thấu rõ được câu trả lời của con thì phải.

  • “Dạ! Thưa Đại Đức, còn vọng tưởng ạ! Nhưng ít hơn so với trước nhiều lắm, khoảng 30 – 45 phút đầu, thì lâu lâu phóng tâm cái, còn về sau thì con miên man trong ánh sáng không ạ!”

Ngài không chỉ là một vị Thầy dạy Thiền, một người Bác sĩ Y khoa, mà còn là một Bác sĩ tâm lý cực kỳ giỏi. Con cảm nhận giống như Thiền sư biết rõ tâm lý, những khó khăn, những cảm thọ mà chúng con trải qua và gặp phải trong quá trình hành thiền vậy! Nên trước mặt của Ngài, khó ai có thể che giấu được. Ngài có thể hiểu…!

Ngài Thiền sư nhẹ nhàng dặn dò con:

  • “Con ngồi tiếp cho Sư 6 thời liên tục và nhớ là mỗi thời 1h30 thôi nhé! Sự phóng tâm này còn là do đâu? Do cái tâm vô minh của mình và sự tỉnh giác của mình chưa đủ độ chín mùi trên đề mục, nên liên tục giữ chánh niệm thường xuyên, đều đặn, dù đi, đứng, nằm, ngồi hay trong mọi động tác gì cũng vậy nhé!”

Những thời ngồi thiền kế tiếp, con vẫn chưa có được sự liên tục như theo ý của Ngài Thiền Sư, con hành đều đặn nhưng có thời thì tập trung cao độ dữ lắm, có thời thì vẫn còn vọng tưởng xuất hiện dù chỉ thoáng qua.

Con thấy bản thân mình chưa tinh tấn, chánh niệm, chưa được liên tục như Thiền sư dặn.

Trong lòng con thấy hổ thẹn với sự nhiệt tâm của Ngài giảng dạy. Hầu như, thời Pháp nào Ngài cũng không quên dặn dò chúng con phải tinh tấn, nỗ lực thường xuyên đều đặn. Giống như những con gà mái đang ấp trứng vậy, nếu gà ấp trứng chuyên cần đều đặn thì đủ ngày, đủ tháng trứng sẽ nở. Ngài luôn sách tấn, truyền lửa cho chúng con không chán nản bỏ cuộc.

Con nhớ đến những bài Pháp Thiền sư giảng, những lời sách tấn của Ngài. Con tự nói với bản thân mình rằng:

  • “Ngày mai là ngày thứ 8 rồi, gần hết khóa thiền rồi, phải cố gắng nỗ lực, quyết tâm hơn, công việc về rồi tính sau, đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, nhớ phải tập trung hết cỡ vào từng thời thiền. Sukha Panna chắc chắn mày sẽ làm được mà!” (Con hay có thói quen là tự động viên và an ủi chính mình khi chán nản).

Cuối cùng, 10 ngày cũng đã trôi qua, sau mấy ngày tịnh khẩu, tinh tấn nỗ lực miệt mài, có thể nói rằng bình sinh trong cuộc đời từ tấm bé đến giờ, con chưa từng có cơ hội nào để làm một công việc tuy nặng nhọc… mà có thể mang lại một kết quả lợi ích vô cùng lớn lao và ngoài sức tưởng tượng như thế!


Có hơi thở ra mà không có hơi thở vào trở lại nữa, thì có cái gì là của mình!?

Quả thật tham gia hai khóa thiền (I&II) tuy thời gian không dài lắm nhưng thật sự đã mang lại cho con một nguồn hạnh phúc an lạc vô lượng vô biên, và đây chính là nguồn tài sản an vui, hạnh phúc vô giá nơi tự tâm của chính mình.

Con thiết nghĩ rằng sẽ không thể có thứ tài sản vật chất, châu báu gì trên thế gian này có thể thay thế hay đánh đổi được vậy.

Khi ngày chia tay đến, chúng con những thiền sinh trong khóa thiền, như những con chim sổ lồng chia sẻ niềm vui cùng những trải nghiệm đã gặt hái được qua khóa thiền… Rồi cùng nhau tham quan xung quanh khu resort, chụp những bức hình lưu niệm.

Niềm vui cũng pha chút bịn rịn luyến lưu của buổi lễ bế mạc vào tối hôm ấy.

Khi nghe thiền sinh phát biểu cảm nghĩ của mình, con và một số thiền sinh ngồi phía dưới không khỏi bùi ngùi xúc động của lòng biết ơn sâu sắc đối với Ngài Thiền sư – bậc thầy khả kính, cùng những vị Đại thí chủ, Đại hộ pháp và không tránh khỏi trong nỗi niềm xúc cảm của hai chữ “chia ly”.

Qua hai khóa thiền con được tham gia, con thấy mình vô cùng may mắn, đã tìm được nơi nương tựa thật sự cho chính Thân Tâm của mình.

Trong lòng con, thường có cái cảm giác hạnh phúc, an vui,… Không còn thấy áp lực khi công việc nhiều, hay cảm thấy khó chịu, cau có khi những việc bất như ý xảy đến, bình tĩnh xử lý mọi việc.

Con cảm thấy cái hạnh phúc, an vui mà con có được khi tham gia hai khóa thiền này là một tài sản vô cùng quý báu, nó lấn át đi những stress trong công việc, sự phiền não trong cuộc sống.

Trước giờ, con cũng có niềm vui, hạnh phúc từ trong mọi thứ nhưng nó có rồi lại mất đi, “có nhiều niềm vui mà tâm không có an!”, rồi khi gặp phiền não vẫn bị cuốn theo, cái tâm khổ vô cùng!

Còn cái an vui, hạnh phúc này nó không giống như vậy. Năng lực định tâm của thiền này giúp con vượt qua hầu như phần lớn mọi thứ… Cái khả năng tuyệt vời mà trước giờ con chưa từng có được!

Cũng nhờ hành thiền mà con mới nhận ra một điều rằng:

“Có hơi thở ra mà không có hơi thở vào trở lại nữa, thì có cái gì là của mình!?”

Nên con thường nhắc nhở bản thân mình phải sống có ý nghĩa từng giờ, từng ngày, phải thường siêng năng trau dồi giới hạnh và thiền định, hết lòng phục vụ Đạo pháp, để một khi vô thường đến, con không phải hối tiếc về khoảng thời gian con đã sống.


Sự chuyển hóa vô cùng thiêng liêng và vi diệu

Khi trở về với công việc, với cuộc sống, con mới càng hiểu rõ và thấm thía hơn những lời dạy của Ngài Thiền sư, những lời Đạo từ của Ngài như những dòng nước mát tưới lên đám cây cằn cỗi trong mùa nắng hạn, như con thuyền rộng lớn cứu người đang chìm đắm giữa biển khơi…

Chính kết quả định tâm thành tựu được do nhờ trau dồi bởi sự tu tập này, đã tạo cho con một tánh khí khác xưa rất nhiều và vô cùng cần thiết đó là:

– Sự bình tĩnh và thận trọng hơn trong xử thế;

– Sự kham nhẫn dễ dàng chấp nhận hơn trước những công việc khó khăn hay những tình huống dễ gây nên trái ý nghịch lòng;

– Sự siêng năng trau dồi thiện pháp, trau dồi giới hạnh và chu đáo hơn khi trở về với công việc hằng ngày, với gia đình con, cũng như khả năng tự chuyển hóa được nhiều điều bất như ý trong cuộc sống đời thường đến với con,… Mà con thiết nghĩ rằng sẽ khó mà có được vị thuốc Linh Dược nào có thể cho con được sự chuyển hóa vô cùng thiêng liêng và màu nhiệm như thế!

Đặc biệt: Là bệnh ĐAU BAO TỬ, TRÀO NGƯỢC DẠ DÀY, MẤT NGỦ, NGỦ KHÔNG NGON HAY NẰM THẤY ÁC MỘNG đã hết và không còn nữa. Con thấy Thiền có thể chữa được bệnh của con, vi diệu vô cùng!

Và nhân đây, con xin thành kính gởi lời tri ân sâu sắc từ tận đáy lòng đến Ngài Thiền sư – Người Thầy – Người Cha – chúng con hằng cung kính. Ngài không chỉ là vị Thầy giảng Pháp dạy Thiền, không chỉ là một người bác sĩ tâm lý mà Ngài còn là một người Cha hiền tận tâm, dạy dỗ đàn con thơ dại của mình.

Chỉ dạy cho hội chúng từng ly, từng tý, khi chúng con trình Pháp, có những ngày con thấy Ngài giảng Pháp và nghe hội chúng trình Pháp từ buổi sáng, buổi chiều và cả buổi tối nữa! Vậy mà Ngài vẫn hoan hỷ, tươi cười và hết lòng tận tâm với chúng con.

Ân đức ấy, con không bao giờ quên được – Người cha đã tái sinh ra chúng con lần thứ 2 trong cuộc đời này.

Nhờ Ngài mà con có được sự giác ngộ về nỗi khổ của cuộc đời, có được một tài sản lớn lao vô giá, một hành trang quý báu, một nơi nương tựa vững chắc trên bước đường tu học đi đến an vui và giải thoát.

Để đền đáp ân đức của Ngài, con nguyện dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù ở bất cứ nơi đâu, dù có bận bịu đến đâu đi chăng nữa, con cũng sẽ cố gắng tinh tấn và thực hành Pháp Bảo mà Ngài đã từ bi truyền dạy cho chúng con.

Con cũng xin tri ân đến những vị Đại thí chủ, Đại hộ pháp đã phát tâm rộng lớn phục vụ Đạo pháp, tạo duyên lành cho tất cả hội chúng có được nơi tu học thật tốt, có được cơ hội trau dồi thêm phước báu của mình.

Nguyện cầu cho Ngài Thiền sư – Sư phụ Thiện Minh pháp thể khinh an, luôn được thuận duyên trên bước đường hành đạo; những đại nguyện lành thanh cao của Ngài luôn được thành tựu như ý; Sớm hội đủ duyên lành, chứng đắc đạo quả Niết Bàn, là một vị Phật Chánh Đẳng Chánh Giác trong tương lai.

Cầu chúc cho gia đình của những vị Đại thí chủ, Đại hộ pháp luôn được nhiều sức khỏe và hằng an vui trong Pháp Bảo cao thượng của Đấng Từ Phụ Thế Tôn.

Con xin thành kính tri ân đảnh lễ Ngài Thiền Sư!

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

————— Sadhu Sadhu Sadhu —————

(Kỷ niệm khóa thiền 2: từ ngày 05/04 – 15/04/2016)



English Verson

“Memoir: The Miracle of Breath”

Miracles from Buddha Dharma

Coming to the second course of meditation, this is not a coincidence, but a real miracle from the Buddha Dharma. When I received information from Buddhist Monk – Doctor – Ven. Thien Minh, organized the second meditation course in Ben Tre, I was very worried:

“How can I fully participate in this course? I just used a 20-day leave, now if I apply for another 10-day leave, the company will definitely reject it. What should I do? Also this second course of meditation fells into the time when I have to take charge of too much work, how could I go on leave?”

So, a series of questions and thoughts arise in my head. And I guess with the personality of my boss, as well as the current workload situation, there’s only of two choices for me: Quit my job to attend a meditation course or Continue working and missing the opportunity to attend this course!

At that time, in my mind, I did not know how to enjoy the best of both worlds, because deep in my heart I was very earnest, longing to participate in this course. But if because of taking leaves to attend a meditation course, and the company fires me, how can I feed my family? I’m so confused, I don’t know what to do. I confided my situation with Master, someone I always respect and trust, after listened to me, Master gave me an advice and taught me how to handle (…!)


The Tathagata that has never seen sincere prayers that are not fulfilled

The next day, I came to the Office and shared with my colleagues about my situation. Oh, what a surprise that most of them are happy and willing to help me a hand on my work. And in my upcoming absent-from-work days, a joy and willingness feeling not like usual…

After that, I told my boss about my special circumstance (I was also prepared to face my boss’s anger and he may fire me because my position was coveted by many people)

Surprisingly! The boss not only didn’t treat me as harshly as I expected, but also created favourable conditions for me

In my heart at that time, I was grateful to the company, to my boss, to the colleagues who were willing to support me to fulfil my desire.

That morning, before going to work, I prayed to the Protector deities to help me making everything go smoothly. And a miracle had come to me, making me really surprised and extremely happy, “Participating in the course, and not being fired by the company!”.

That is also the spiritual thing that I wanted to share with you – the miracle of Buddhism: with a pure faith and a sincere prayer, you will have the opportunity to seek the Dharma. Indeed, the Buddha taught:

“The Tathagata that has never seen sincere prayers that are not fulfilled”

I would like to share the sacred emotions that I have experienced in the last meditation course (II), with the purpose to share some material to you, Aunts and Uncles, Brothers, Sisters, and friends who may become yogis to know about the extremely precious and true Dharma’s teaching from the Buddha’s time.


Beginning the journey

On the first day, stepped into the Forever Green Resort (Ben Tre City), a quiet, cool space, with many wonderful, beautiful scenes!

It was admirable for the hands of the artisans here, especially with the artistic eyes of Madam Sponsor of this course and she is also a Madam General Manager with many blessings, treasures, of this large resort with these masterpieces.

When I settled in, to prepare for the next day, with the back-to-back hours of the course (thanks to my fortune when participated in the previous course, I prepared mentally for the tight schedule of this course II).

Each morning, we were taught by the Buddhist Monk the precious words of Dharma, some specific methods to practice meditation effectively.

Not only that, Buddhist Monk also dedicatedly taught us the meaning of the Three (Jewels) Refuges – the Ten Commandments, the good benefits of keeping the precepts not only in this course, but also in daily life.

Almost every evening, he did not hesitate about his personal time and health, willing to impart the Dharma (the Buddha’s teachings) to us yogis with valuable words, precious thoughts… I don’t know why, every time I heard Dharma teachings from him, it’s like there was an invisible energy transmitted to me.

He has a warm, eloquent, and powerful voice. His way of teaching the Dharma is very convincing. He told the audience stories about the Buddha, specific examples, real cases, etc.

Perhaps it was also because of his compassion, his devotion to teaching, with a warm, energetic voice, that had conveyed to me and all other meditators a determination, diligent effort in these 10 days. Almost no meditator ever wanted to give up and leave.


Experience in Meditation through each stage

After the 1st meditation course (20 days) completed. I have achieved the Dharma Light General on the Anapanasati Meditation topic.I have continued attending the 2nd meditation course (10 days) following the instructions of Meditation Master, I want to cultivate my Dharma Light to become more mature and stronger.

On the second day, the light was stronger, I sat in a relaxed, comfortable position, and I no longer felt pain in my legs like when I started to practice meditation in the first course!

This time, because my focused capability has improved more than when I started practicing, so I no longer have to practice from the beginning, going through the five basic steps, I just needed to focus on the in-breath, the out-breath of the final step.

I focused on watching the breath in around 10 minutes, then a bright area appeared in front of me, then the breath became shorter… weaker… and the “touch” point of the wind on my nose became clearer and stronger, until when the breath was no longer visible, the touch point on my nose lit up, a super bright area appeared in front of me.

The Buddhist Monk reminded us regularly:

“Looking at the light, not watching the breath – Watching the breath, not seeing the light. At a time, the mind only presents at one thing.”

And I put my mind on the light right at the touch point on my nose, the more I sense the touch point, the stronger the light, spreading all over my body, like I’m sitting in a mass of light from above, pouring down so much so that my whole body feels warmer, full of energy, very happy and joyful.

The next day, I felt like there were 2 strong rays of light prop my eyes up and pull me back. The light was very strong but no longer made me feel uncomfortable, shedding tears as before, but on the contrary, I sat and enjoyed the feeling in that light for more than an hour, in a very peaceful and happy state of mind. I wanted to keep my mind on the light like that.

It is a wonderful state of calm, peaceful happiness!

I didn’t know anything about Meditation and had no experience in Meditation before at all, so when I was in meditation, if I had any strange feeling, I went to see the Buddhist Monk to explain the feeling and effects, because I didn’t really know whether I did it right or not, those feelings are good or bad… to ask for advice from the Buddhist Monk.

After the Master listened to me in details (about the phenomena and experiences that I had gone through), he was delighted and said:

“That’s good, student, those feelings are good, and there’s no harm, you should go back and continue to practice for only 1.5 hour each time and also practice walking meditation as class agenda, then come back to see me for more sharing and guidance!”


A state of pure happiness, great stillness!

I am a very curious person and often ask about things that I do not know, or do not understand. The Buddhist Monk maybe the one that has enough patience to endure these silly questions of mine.

Once I continued to wonder:

“Dear Sir! Why is it so strange, now I can sit for more than 1.5 hours without feeling the pain and writhing as before, I feel light and normal!”

The Buddhist Monk was delighted and said:

“This student is too strange! In the past, complain to me when it was painful, now the pain is gone then ask why. It’s because now the mind is quite stable (no longer scattered like when you started meditation earlier).

When you focus your mind to meditation, your mind is stable and stay at the right object – your mind no longer runs down (dominated) to your legs, so how could you feel the pain like before?” (He smiles happily)

After hearing the Master’s answer, I laughed so much at my silly question and I understood what the Buddhist Monk meant, because my mind was focused and stay on the right subject (he said at this point the mind wins over the body).

And because of this, from that time, most of the time when I practice meditation, there is no longer the feeling of pain like before!

For me, Meditation is still very new, I have never read a book about Meditation, nor have I ever learned about Meditation? What is light like? … I just believe and follow what the Buddhist Monk teaches.

So, whatever Master showed me, I do the same. Up to the 4th – 5th days, I had another strange feeling, my whole body wobbled very strongly, like sitting on a boat being shaken by the sea waves.

Then while sitting, focusing heavily on the touch point on my nose, the light flared up, like two eyes with two fireballs waiting, the light was very strong, dazzling a large area.

I panicked, I didn’t understand why my whole body was shaking so strongly and the light was like fire. I went up to see the Buddhist Monk and bothered him again.

  • Master asked me: “How long from the time you start then the light appears? And how long does it take to have the shaking feeling?”

  • I replied: “Dear Sir! I sat for about 10 minutes, then the light appears, but it is not strong, later the light becomes stronger. It takes about 30-45 minutes for this shaking feeling to appear!”


All formations are impermanent, arise and disappear by themselves

With the devotion of a teacher, the gentleness of mind of a Father, he happily teaches me that:

“All formations are impermanent, arise and disappear by themselves”

You, student girl, should not care about that shaking feeling, just ignore it, only care about or knew the touch point and practice 6 consecutive meditation sessions, 1 hour 30 minutes each and then 1 hour walking meditation. Remember to balance between diligent effort and determination (in sitting meditation and walking meditation)!

The Buddhist Monk asked in a slow voice, “Do you still have delusions while in sitting meditation?”

After listening to Master’s question, I couldn’t help laughing (because I was too embarrassed when realizing I still have delusions), and it seemed that He saw through my answer. “Dear Venerable! I still have delusions! But it is much lesser than before, in around first 30-45 minutes, I’m occasionally distracted, but after that, I’m staying in the light!”

He is not only a Buddhist Monk, a medical doctor, but also an extremely good psychologist. I feel like the Buddhist Monk knows the psychology, the difficulties, the bad feelings that we go through and encounter in the practice of meditation. In front of Him, it is so difficult for anyone to hide. He can really understand…

Master gently instructed me:

“You should continue to practice for 6 consecutive Meditation times and remember that it is only 1.5 hours each! What is the reason for this distraction? Because our ignorant mind and our awareness are not yet matured enough on a specific subject, we should continuously keep mindfulness regularly, in walking, standing, lying down, sitting or in any other movement.”

In my next meditation sessions, I still did not have the continuity as the Master guided, I practiced regularly, but there were times when I concentrated well, sometimes I still had delusions even for some moments.

I found myself not yet diligent, mindful, not as continuous as Master asked me to.

In my heart, I felt ashamed of Master’s enthusiasm for teaching. Almost every Dharma period, he never forgets to instruct us to be diligent and make regular efforts. Just like the hens are incubating eggs, if the hens incubate the eggs regularly, the eggs will hatch after full days and months. He always encourages and inspires us not to give up.

I remember the words of the Master, his inspirational words. I tell myself:

“Tomorrow is the 8th day, reaching the end of the course, I must try harder, be more determined, work-related will arrange later, should not think about anything anymore, remember to focus on each moment of meditation as much as possible. Sukha Panna, you can do it!” (I have a habit of self-encouraging and comforting when I’m depressed.)

Finally, 10 days have passed, after a few days of silence, diligence, and hard work, I thought  that in my life since childhood until now, I had never had a chance to do such a tough job like this, but it also brought such a huge and unimaginable beneficial result.


If we have an out-breath, but we don’t have an in-breath, then what else is ours?

Indeed, after two meditation courses (I & II), although the duration was not very long, but it really brought me a source of boundless happiness and peace, and this was an extremely valuable source of joy and happiness in my self-centred world.

I think that there will be no material or treasures in this world that could be replaced or exchanged for that happiness.

When the last day came, we, meditators of the course, like un-caged birds, shared the joy and experiences gained through the course… and then toured around the resort together, taking souvenir picture.

The joy was also mixed with the sad feelings of the closing ceremony that night.

When yogis express their feelings, I and some other meditators feel the emotion of deep gratitude to the Venerable Buddhist Monk – our admirable master, and great donors, great protectors and inevitable in the emotion of the word “separation”.

Through the two courses that I participated in, I find myself extremely lucky, having found a real refuge for my Body and Mind.

In my heart, there is often a feeling of happiness, peace, … I no longer feel pressured at work, or feel uncomfortable, scowl when unsatisfactory things happen, calmly handle things.

I feel that the happiness and joy that I have when participating in these two courses is an extremely valuable asset, it overwhelms the stress at work, the affliction in my life.

Before, I also had joy and happiness from everything, but I had it and then I lost it. “There is a lot of joy, but the mind is not at peace yet!”, then when I met troubles, I lived with them, my mind suffered endlessly, and I feel so painful!

And this happiness, this peace is not like that. The focused capability of this meditation helps me to overcome almost anything… This wonderful ability I have never had it before!

It was because of meditation that I realized one thing:

“If we have an out-breath, but we don’t have an in-breath, then what else is ours?”

So, I often remind myself to live meaningfully every hour, every day, to constantly cultivate virtue and meditate, to whole heartedly serve the Dharma, so that once the impermanence comes, I have no regrets at all.


The transformation is extremely sacred and miraculous

When I returned to work, to daily life, I understand deeply the teachings of the Buddhist Monk, his words are like cool streams watering the barren trees in the dry season, like a big ship saving people sinking in the middle of the sea…

It is because of the result of concentration, achieving through cultivation by this Meditation practice, has given me a very different and very necessary temperament, which are:

– More calmness and caution in treating others.

– Patience and easy acceptance when facing difficult tasks or situations that used to easily cause discomfort to me earlier.

– Diligence in cultivating Karma, cultivating virtue, and being more attentive when returning to daily work, with my family, as well as the ability to transform many unsatisfactory things in daily life… And I think it’s very difficult to find any medicine that can give me such an extremely sacred and miraculous transformation!

Especially: My stomach pain, stomach reflux, bad sleep or nightmares had already ended. I see that Zen can cure my illness, it’s wonderful!

And on this occasion, I would like to sincerely express my deep gratitude from the bottom of my heart to Mr. Buddhist Monk – Teacher – Father – we always respect. He is not only a Dharma teacher to teach Zen, not only a psychologist but also a devoted father, teaching us like his children.

That grace, I will never forget. The father already gave birth to us the second time in this life.

Thanks to you, I have gained enlightenment about the sufferings of life, a great and priceless fortune, a precious baggage, a firm refuge on the path of learning to happiness and freedom.

In return, I promise that no matter what situation I am in, wherever I am, no matter how busy I am, I will try to be diligent and practice the Dharma that You have taught me.

I would also like to express my gratitude to the great donors, the great protectors of the Dharma, who have made great efforts to serve the Dharma, creating good conditions for all the congregations to have good places to study and to have the opportunity to cultivate and practice more.

I pray for Mr. Buddhist Monk – Master Thien Minh to be peaceful, be good and well on the path to practice; His great and noble vows are always fulfilled as desired; soon achieve good mind and state, attain Nirvana, be a Buddha of Perfect Enlightenment in the future.

May the families of the great donors and Dharma protectors have good health and be happy.

I respectfully pay respects to Mr. Buddhist Monk!

Namo Buddha Shakyamuni Buddha.

————— Sadhu Sadhu Sadhu —————