“Phật pháp là vô cùng vi diệu, là nhiệm màu không chỉ trên văn tự, hay để tán thán suông như một sự ngưỡng mộ thuần túy nào đó! Nếu không thực hành theo đúng lộ trình, với phương pháp chính xác và nhất là sự hướng dẫn thích hợp của một bậc thầy có đủ hai Pháp đó là: Pháp học và pháp hành, thì thật sự không dễ cho việc tự mình thực hành được vậy!”.

 (tiếp theo  Phần 3)

Nỗ lực hết sức bình sinh…!

 Kể từ những thời thiền sau, con thu thúc lục căn (đi, đứng, nằm, ngồi, ăn uống, tắm giặt,…) đều giữ chánh niệm không cho rời đi, một sự nỗ lực quyết tâm rất lớn trào dâng trong người con, mà ở những khóa thiền trước con không cảm nhận được.

Bởi vì, con nghĩ rằng, có được một khóa thiền như thế này là điều không phải dễ dàng. Do vậy, mà từng khoảnh khắc, thời gian trong khóa thiền đối với con rất là quan trọng. Con sợ hết ngày, hết giờ, sợ khóa thiền kết thúc khi mình chưa phát triển thêm được kinh nghiệm quý báu gì…?

Nên con cố gắng nỗ lực hết sức bình sinh của mình, ăn không dám ăn nhiều, ngủ không dám ngủ nhiều, nói cũng không dám nói dù chỉ nửa lời, không dám suy nghĩ bất cứ điều gì ngoài đề mục thiền của con (thu thúc ý căn), v.v… Chỉ có một điều con muốn nhiều nhất, đó là “dồn hết tinh thần và ý chí của con vào để hành thiền mà thôi!”.


Và… điều vi diệu trong Pháp Bảo đã đến…

Những ngày sau đó, con chỉ biết lặng lẽ, một mình lầm lũi cúi đầu mà đi khi lên thiền đường, lúc kinh hành cũng như ban đêm về phòng vào giấc ngủ,…

Hầu như con không dám nhìn đến bất cứ ai, sợ tâm mình lại bị phân tán, sẽ khiến cho năng lượng tâm bị thối lùi,… không dám quan tâm đến bất cứ việc gì, ngồi 1h30 là con kinh hành 1h, cứ đều đặn như vậy và lặng lẽ một mình, một bóng trên khu vườn địa đàng, một chốn thần tiên nơi trần thế, vào những giờ đi kinh hành…

Con vô cùng hạnh phúc, khi thực hành được 6 thời thiền liên tục với sự xuất thiền vào mỗi thời chính xác 60 phút. Đúng y như lời phát nguyện trước khi nhập vào thiền. Cảm giác mừng rỡ, hạnh phúc vô tận và an lạc tuyệt vời đó con không thể nào quên được!

Con còn nhớ, cái cảm giác sung sướng, hạnh phúc vô ngần khi xả thiền và xem đồng hồ đúng 60 phút. Ôi! Một cảm giác hạnh phúc khôn tả khi xuất thiền đúng giờ theo như lời phát nguyện! Ví như con vừa khai thác được mỏ vàng và chính mình là người làm chủ vĩnh viễn nó vậy!

Con không còn cảm giác lo sợ giống như lúc đầu, là thời thiền sau con có làm được hay không nữa? Vì con tin tưởng vào lời dạy của vị Thầy, tin tưởng vào bản thân con, với sự nỗ lực hết sức bình sinh của mình, chắc chắn con sẽ làm được.

Con đi kinh hành đều đặn, có đôi lúc cũng hơi chán nản, hơi lười đi kinh hành, nhưng con nhớ đến lời dạy của Ngài Thiền Sư! Tuy bi mẫn động viên nhưng có vẻ như nghiêm khắc: 

– “Con phải đi kinh hành cho đến khi nào máu huyết khô cạn, con cũng phải đi”.

Thật vậy, cố gắng đi kinh hành sẽ hỗ trợ rất tốt cho sự phát triển thiền. Nhớ lại những khóa thiền trước, con thấy rằng thời thiền nào quân bình giữa đi và ngồi cân đối, tâm không rời điểm xúc chạm, thì chắc chắn thời thiền sau ngồi sẽ tốt hơn nhiều.

Ngược lại, lười đi kinh hành, đi ít, nói chuyện nhiều sẽ dẫn đến định tâm phát triển không mạnh. Không những vậy, buổi tối trước khi đi ngủ và buổi sáng trước khi hành thiền nên đi kinh hành khoảng 15 phút – 20 phút, hỗ trợ cho thiền ngồi rất hiệu quả.


Phát nguyện Xuất – Nhập Thiền đúng giờ

Đến thời thiền thứ 2, con nhớ lại lời phát nguyện Thiền Sư đã từng dạy, nên con áp dụng ngay:

“Nguyện cho tất cả phước thiện lành mà con đã trong sạch làm từ trước đến nay, đến giờ này trổ sanh, hỗ trợ cho thời thiền này của con được thành tựu như ý nguyện”. (con đảnh lễ Tam Bảo)

Sau đó, con bắt chân vào ngồi và khi ánh sáng lên con phát nguyện tiếp:

– “Nguyện cho Tâm tôi định trong ánh sáng Quang tướng này trong vòng 60 phút, xuất thiền”.

Thật ngạc nhiên thay, khi con đặt tâm vào đề mục hơi thở ngay điểm xúc chạm là ánh sáng lập tức sinh lên rất là nhanh chóng, ánh sáng càng lúc càng mạnh hơn, sáng chói lòa, có những lúc sáng vô cùng rực rỡ và đẹp tuyệt vời!

Con cảm nhận từng thớ thịt như căng ra, đầu tiên là ở tay, rồi tới chân, rồi lên mặt, cả người con như một khối thống nhất căn phồng lên, như muốn đưa con bay lên hư không.

Một điều lạ lùng thay, tay và chân của con như bị cột chặt vào nhau, không thể nào rút ra được; không còn phân biệt được đâu là tay và đâu là chân.

Một cảm giác tự do, sung sướng, hạnh phúc tột cùng, như được làm chủ tất cả; một sức mạnh sung mãn đang dâng trào, rạo rực trong người con, thật không có ngôn từ nào có thể diễn tả được…

Con đang đắm chìm, tĩnh lặng, bình an tuyệt vời trong ánh sáng rực rỡ đó. Ngạc nhiên thay, bỗng dưng tay chân của con lại hiện rõ ra và tâm của con lại trồi ra khởi ý muốn phải xả thiền, không thể tiếp tục được nữa. Thế là con phải xuất thiền,… và điều gì đã đến với con?

Ôi! Chẳng còn ngôn từ nào nữa để có thể diễn tả được cái nỗi niềm sung sướng vô tận của con, khi mà thời thiền thứ 2 này xuất ra đúng giờ (theo như lời nguyện) y chang giống như thời thiền thứ nhất.


Khai thác kho tàng vô giá bên trong

Quả thật! Vô cùng hạnh phúc đối với con, làm sao con không thể vui mừng và hạnh phúc tuyệt vời như thế được!

Khi mà chính con đã tự khai thác được cái khả năng hạnh phúc kỳ diệu vô tận và màu nhiệm đó, không phải ở vùng trời xa lạ nào, cũng không phải cần tới thật nhiều tiền mới có thể mua được nó từ một nơi nào bên ngoài, mà trái lại chính ngay trong tự thân tâm của con!

“Cũng chính ngay cái thân xác này, trước đây con đã không ít lần gần như là tuyệt vọng và đau khổ tận cùng bởi vì nô lệ theo cái cảm giác giả tạo của nó! Bởi vì không thấy được cái quý giá vô ngần bên trong sâu thẳm của nó như hôm nay! Mà ngược lại, chỉ thấy phiền não, bất an, lo sợ sẽ bị mất mát; sẽ bị nghèo khổ; sẽ bị bỏ rơi, không nơi nương tựa; cùng bao điều bất toại nguyện được chất chứa trong nó!!!”

Hơn nữa, đây là một kho tàng châu báu của hạnh phúc, vô cùng vô giá, mà chính người tìm ra nó, để rồi có quyền làm chủ nó vĩnh viễn trong kiếp sống và với bao nhiêu phúc lành sẽ lần lượt trổ sanh từ kho báu vô giá này!

Những điều mà không chỉ Đức Phật đã dạy, mà Ngài Thiền Sư vẫn thường ân cần khích lệ đến với quý hành giả chúng con vậy.

Và “để tìm ra nó”…

 (còn nữa)

Kính mời quý đọc giả đón đọc tiếp Phần 5