“Định tâm chỉ phát triển mạnh khi có “Giới” trong sạch và Quang Tướng chỉ mất đi khi và chỉ khi chúng ta không giữ Giới mà thôi.”

(tiếp theo Phần 1)

– Phần II –

“Hậu quả của Giới không trong sạch…”

Ngài Thiền sư ân cần nhắc nhở như lời khẳng định cho một chân lý:

“Không dễ có một phần thưởng giá trị và xứng đáng nào trong đời, có thể so với lợi ích hạnh phúc vô biên, một kho tàng vô tận, cũng như một trí tuệ sáng suốt của một người, có sự trau dồi định Tâm do bể Thiền mang lại”.

Riêng bản thân con cũng vậy, con cũng luôn mong cầu, tìm kiếm cái hạnh phúc lớn lao cho bản thân mình, cho gia đình và cho xã hội trong khả năng hữu hạn,… . Và con nhận thấy rằng:

“Chỉ có hạnh phúc nơi tự tâm của chính bản thân mình mới là tài sản vô giá mà thôi!”.

Vì hạnh phúc này không chỉ dừng lại ở đó. Hạnh phúc không chỉ là hạnh phúc cho chính riêng con mà còn: hỗ trợ cho con được sức khỏe, ít tật bệnh hơn, sự định tâm hơn, bình tĩnh hơn. Và nhất là con sáng suốt hơn chính con rất nhiều, và rất xa so với trước kia, khi mà con chưa biết học thiền…

Đến với khóa thiền (IV) lần này, là cả một niềm khát khao cháy bỏng của một đứa con, bằng mọi cách và mọi giá mong muốn được thừa hưởng phần nào gia tài của người Cha – Mẹ vốn thật là giàu có.

Một sự mong muốn rất mãnh liệt cho việc trau dồi “Tâm” của chính mình. Một cái tâm còn tham, sân, si; một cái tâm còn khá là vụng về chưa được khéo sử dụng! v.v…

Con càng nhận ra những phiền não vi tế sinh diệt nơi Tâm trong con lại càng khao khát nỗ lực trau dồi, mong muốn chuyển hóa, dập tắt những ảo tưởng đó. Bởi đã bao đời “chúng” che đậy tâm trí con, và bao lâu rồi khiến con phải làm nô lệ dưới trướng chỉ huy của “phiền não” này, mà con không hề hay biết!

Ngõ hầu phát huy những gì tốt đẹp nhất nơi nội tâm của con, cũng như để đạt sự bình an, hạnh phúc, các Pháp an tịnh quý báu trước tiên cho chính mình. Để rồi từ đó hiến dâng đến cho gia đình, quyến thuộc và xã hội, những “hương thơm” trong khả năng hữu hạn của mình.


Như lời Ngài Thiền Sư thường từ bi nhắc nhở:

 “Không có một thứ gì khác có thể mang lại lợi ích lớn lao cho một con người nhiều hơn, như một cái Tâm được thuần dưỡng, canh phòng và trau dồi”.

Ở khóa thiền này, con không còn cái cảm giác của sự đau đớn, khổ sở hay đôi lúc dấy lên sự sợ hãi của mỗi lần ngồi thiền như những khóa thiền trước nữa. Ngược lại, thay vào đó là một nguồn hạnh phúc tuyệt vời trong tĩnh lặng và sự an lạc vô lượng vô biên…!

Tuy nhiên, đôi lúc cũng có một vài khoảnh khắc lo lắng và chán nản trong đó:

Lo lắng vì sợ rằng ánh sáng Quang tướng quý báu này, có khi nào bị mất chăng?

+ Chán nản về sự thất bại việc luyện tập thành thạo bước đầu tiên trong năm thành thạo của Thiền định!

+ Quả thật là khó cho con, cứ mỗi lần nhập và xuất thiền là không thể đúng giờ như “lời nguyện” mà Thiền Sư chỉ dạy được!

Trong 2 ngày đầu tiên của khóa thiền, con được giao phận sự thuộc thành viên ban tổ chức, ghi danh, sắp xếp phòng ốc, rồi nhiều thứ,… . Bên cạnh đó, con tranh thủ trong thời gian 2 ngày này hướng dẫn cho Bà ngoại làm quen với cách sinh hoạt, đi đứng trong khóa thiền, động viên, khuyến khích Bà giữ giới trong sạch cho quen vào những ngày này (vì những ngày sau, con sẽ lo tập trung tịnh khẩu hành thiền nên không thể chăm sóc cho Bà được nữa, con hướng dẫn mọi thứ cho Bà nắm rõ trước khi con phát nguyện tịnh khẩu).

Bà ngoại năm nay đã 73 tuổi, để thuyết phục Bà tham gia khóa thiền thật không phải dễ dàng chút nào, nhưng có lẽ sự nhiệm mầu của Phật Pháp đã giúp con hoàn thành được tâm nguyện của mình.

Hầu như, khi làm việc phước thiện gì, con thường xuyên chia phước đến Chư Thiên, đến Ông Bà, Cha Mẹ còn tại tiền và ước mong một ngày nào đó thân quyến của con đủ duyên lành được đảnh lễ Ngài Thiền sư, được tham gia khóa thiền. Vì con biết rõ một điều rằng:“Mạng người chỉ trong hơi thở, sống chết là điều đương nhiên phải đến, không chờ đợi một ai cả, chỉ có khác nhau là sớm hay muộn mà thôi”. Tuổi Ngoại đã cao, những giây phút cuối đời mà Bà biết giữ giới, hành thiền thì ôi! Tốt cho Bà biết dường nào!

Và điều mong ước đó của con đã trở thành hiện thực. Không những vậy, cha mẹ, anh rể – chị gái, em gái và cháu trai con đều có duyên lành được gặp đảnh lễ Ngài Thiền Sư, được Ngài ban cho những lời Pháp từ. Thật là vô giá!

Con ngày càng nỗ lực hơn trong sự tu tập và trau dồi phước thiện, đó cũng là một phần trong “ước nguyện tri ân đến đấng sinh thành”. Mong một ngày nào đó, dù chỉ một lần trong kiếp sống này, cho cha mẹ hội đủ được phước duyên hành thiền, thấy rõ được phúc lành vô lượng vô biên của sự giữ giới,… sớm bỏ mê về ngộ, lìa khổ về vui trong Chánh Pháp.


Hậu quả của “Giới” không trong sạch…

Sau khi mọi việc đã được ổn định và đi vào nội quy của khóa thiền, thì cũng là lúc con giật mình. Vì thời gian của khóa thiền 10 ngày, mà hôm ấy chỉ còn có 8 ngày nữa thôi. Hai ngày đã trôi qua mất rồi! Thật sự lúc đó, trong lòng con hơi hoang mang.

Từng ngày trôi qua mà con vẫn còn dậm chân tại chỗ, chưa thực hành được thời thiền nào cả.

Qua ngày thứ 3, con lên trình bày với Ngài Thiền Sư:

+ Con:

  • “Dạ, thưa Đại Đức! Đã 2 ngày trôi qua, mà con vẫn chưa ngồi được thời thiền nào cả. Giờ mọi việc cũng đã ổn định, con xin phép Ngài cho con bàn giao lại công việc cho Bác Phát (có cần in ấn giấy tờ, tài liệu gì con nhờ Bác Phát hỗ trợ giúp giùm con ạ), để con tập trung hành thiền, vì còn có 7 ngày nữa thôi ạ!”

+ Thiền Sư:

  • “Được con, con cứ tập trung lo hành thiền, cố gắng nỗ lực trau dồi Thiền định của con cho được tốt hơn. Vì có một khóa thiền như thế này không phải dễ dàng.

+ Con:

  • “Dạ, con cám ơn Đại Đức!”

Sau đó, con quay sang nhờ bác Phát hỗ trợ giúp giùm con. Bác Phát hoan hỷ và sẵn lòng giúp con, để con có thời gian hành thiền. Thế là, con như phất cờ trong bụng, lấy lại được tinh thần, hớn hở chuẩn bị cho thời thiền đầu tiên của con vào buổi chiều hôm đó.

Sau giờ cơm trưa và nghỉ ngơi, con có mặt trên Thiền đường và bắt chân vào ngồi thời thiền đầu tiên. 10 phút rồi 20 phút trôi qua, chỉ toàn là bóng tối với bao vọng tưởng, nào là sách, tiền, giấy chứng nhận, bảng tịnh khẩu, v.v… . Con niệm “vọng tưởng à! vọng tưởng à!” và quay lại hơi thở, nhưng con không thể nào tập trung hoàn toàn được. Ánh sáng như mọi khi, không thấy đâu nữa mà chỉ còn lại là một màu đen tối mịt mà thôi.

Cảm giác thất vọng, lo sợ bao trùm lấy con và rất nhiều câu hỏi đặt ra:

+  Chẳng lẽ ánh sáng Quang tướng mất rồi sao?

+  Khó khăn lắm, gian nan lắm, tinh tấn lắm, nỗ lực hết sức bình sanh lắm,… mới hiển lộ được ánh sáng từ tâm của mình, mà giờ đây chỉ còn lại bóng đêm, không thấy gì cả, tối u, tối mò,… . Giờ phải làm sao đây???

+ Tại sao tâm mình thấy hơi lo như thế này? Tại sao vậy? Giờ mình phải làm sao đây?

Lúc đó, buồn quá, hoang mang, con chỉ muốn òa khóc lên thôi. Và con sực nhớ ra là con đang giữ tiền quỹ của khóa thiền, để chi trả mọi thứ cho hội chúng.

Do “Giới con không trong sạch” nên tâm tán loạn và không thể tập trung hành thiền được.


Tâm lo sợ bị mất đi ánh sáng Quang Tướng

“Chúng ta không thể tìm đâu ra sự bình an ngoài việc giữ Giới. Và không có hạnh phúc nào lớn hơn so với hạnh phúc trong bể Thiền. Chìa khóa để Tâm bình an đó chính là sự giữ Giới”.

Con đã hiểu ra được nguyên nhân do đâu tâm con bị bất an, và con tự nói với mình rằng:

– “Phải đi đến gặp Ngài Thiền Sư liền thôi, vì chỉ có Ngài mới có thể giúp mình giải quyết được mọi thứ”.

– Nhưng khi đến trước cửa phòng Ngài, thì có quá nhiều hành giả đang trình Pháp và con không có cơ hội để trình bày với Ngài, rồi lại thôi!

Nhưng cũng rất may mắn cho con, thời Pháp buổi tối hôm đó khi nghe Ngài Thiền sư ân cần dặn dò rằng:

– “Những hành giả cũ nào đã có ánh sáng Quang tướng, nhưng bây giờ không còn thấy nữa, thì nên mạnh dạn đến gặp Sư, cố tìm kiếm chỉ vô ích!”.

Con nghe vậy như mở cờ trong bụng (mình còn có cơ hội được cứu chữa). Con nghĩ thầm:

– “Thiền Sư hay thiệt, Ngài như có tha tâm thông! Biết trước hết” (cười vui).

Qua sáng hôm sau, khi dùng sáng xong (trước giờ truyền giới), con nhờ bác Phát đưa con đến gặp Ngài Thiền Sư.

Con còn nhớ, lúc đó nhìn gương mặt con và Ngài cười bi mẫn (chắc có lẽ Đại Đức biết được con đang gặp vấn đề gì và muốn nói những gì?…).

+ Ngài hỏi:

  • “Có chuyện gì vậy hè?”

+ Con (với giọng hơi buồn rầu):

  • “Kính bạch Ngài! Ánh sáng Quang tướng của con đâu mất tiêu rồi! Tối u, tối mò con không thấy gì cả. Con thấy tâm mình có gì hơi lo, hơi bất an, có lẽ vì con đang giữ tiền quỹ của khóa thiền. Con không thể tập trung hoàn toàn vào hơi thở được? Giờ còn phải làm sao đây, thưa Ngài?

Ánh sáng Quang Tướng sẽ bị mất trong trường hợp nào?

  • “Con đừng bận tâm đến việc lo sợ mất tiền. Con cứ bỏ hết tiền vào tủ rồi khóa lại. Nếu mất thì bỏ, Sư đã chứng minh rồi, không có vấn đề gì hết, con đừng lo lắng bận tâm.”
  • “Quang tướng của con không có mất đâu, con đừng lo, con nên ngồi chỗ có ánh sáng đừng nên ngồi chỗ tối quá. Do con không hành thiền mấy ngày liên tục, định tâm yếu không được sung mãn, nên phải mượn ánh sáng bên ngoài hỗ trợ cho sự dễ dàng nhận diện ra ánh sáng Quang tướng của con (nhất là những dạng yếu như làn khói thuốc, ánh bình minh rạng đông sáng sớm, như màu sắc dơ dơ, nhớp nhớp…).”

Con nghe mà mừng vui trong lòng, bao nỗi lo sợ, tuyệt vọng ngay lập tức đều biến mất.

Với giọng mạnh mẽ, hùng hồn đầy năng lượng của vị Thiền Sư, Ngài bi mẫn căn dặn con tiếp:

  • “Kể từ hôm nay, con phải thu thúc lục căn, giữ chánh niệm. Mọi việc đã có Sư và bác Phát lo, con hãy tập trung hành thiền cho tốt, thời gian không còn nhiều nữa!”.

Được nghe những lời sách tấn, động viên từ Ngài, trong lòng con tràn đầy nhựa sống và một sự quyết tâm mãnh liệt:

  • “Dạ, con xin ghi nhớ và thực hành theo lời dạy của Ngài ạ!

Kính bạch Ngài! Con xin phát nguyện không sử dụng điện thoại, con xin nộp điện thoại và “phát nguyện tịnh khẩu” kể từ ngày hôm nay cho đến hết ngày 29/3, trừ khi con trình Pháp và có những trường hợp bất đắc dĩ ạ! Con xin Ngài chứng minh cho con.”

+ Thiền Sư:

  • “Sadhu! Lành thay! Sư chứng minh lời phát nguyện cho con.”

Qua việc này, con rút ra được kinh nghiệm cho bản thân con:

“Định tâm chỉ phát triển mạnh khi có “Giới” trong sạch và Quang tướng chỉ mất đi khi và chỉ khi chúng ta không giữ Giới mà thôi.”

(còn nữa)

Kính mời quý đọc giả đón đọc tiếp Phần 3

“Hậu quả của Tâm tham…”