Họ và tên: Nguyễn Thanh Hương

Sinh Năm: 21/11/1960

Số điện thoại: 0988 482 856

Địa chỉ: 03 ngõ 752 tổ 34 Trần Lãm TP Thái Bình

     Con xin kính bạch Thầy – Thiền Sư Đại Đức Thiện Minh!

Hiện tại con đang trong tâm trạng an lạc và tràn đầy cảm xúc biết ơn đến Quý Thầy cùng Quý Sư Cô Bi Nguyện và gia đình Đại Thí Chủ đã cho con cơ hội được dự khóa thiền này.

Kính bạch Thầy!

* Ngày ngồi thiền đầu tiên:

Con phát nguyện 30 phút rồi 40 phút ngồi không nhúc nhích. Con thấy chân hơi đau và cũng chưa thật an trú trong dòng Arahan nên con không thấy điều gì đặc biệt. Chỉ có điều khi tỉnh giấc trong đầu con vẫn vang lên câu “Arahan Đức Phật trọn lành” bằng giọng sư cô Bi Nguyện.

* Ngày thứ hai:

Bạch Thầy! Đau quá! Quá đau Thầy ơi! Con nguyện ngồi 60 phút không nhúc nhích nhưng con cố thêm được 30 phút nữa. Đau như bị tảng đá đè lên, xương thịt lẫn lộn…. Và lúc này con mới hiểu vì sao mà Thiền sư Tu-Si-Ba-Ta ở Nhật Bản (con đọc trong truyện Hoa Trôi Trên Sóng Nước) cách đây 20 năm. Ngài đã dạy học trò rằng: “Khi ngồi Thiền thì thế ngồi phải vững như trái núi! Phải lấy sức bình sinh ra chiến đấu, phải dũng mãnh”!.

Đọc đến đây con đã nghĩ trong đầu “Vị Thầy này nói quá đà, Thiền có gì đến mức phải cần đến dũng mãnh, chỉ có khoanh chân ngồi và nhắm mắt thôi”! Bấy giờ khi phải cắn răng chịu đau đớn, con mới thấy mình trước đây ăn nói hồ đồ. Hôm nay trước Tam bảo và Thầy con xin được sám hối tội Tà kiến này.

Khoảng 10 năm nay, con ngồi mỗi tối 30 phút nhưng cứ đau đau chân là đổi, nên chẳng tiến bộ được gì. Hôm nay, thế ngồi không nhúc nhích này đã thay đổi trong con.

* Ngày thứ ba:

Bạch Thầy! Con cảm thấy hổ thẹn khi cháu Phương Anh nhỏ tuổi mà dũng mãnh phát nguyện ngồi ba tiếng. Vì vậy con đã phát nguyện hai tiếng không nhúc nhích và con đã vượt qua trong đau đớn và thấy thời gian trôi nhanh.

Tiện đà này buổi tối con phát nguyện hai tiếng rưỡi, con đã vào được dòng Arahan. Lúc đầu con thấy như có một cái dùi đâm vào đùi rất là đau đớn nhưng một lúc là hết.

Sau đó con thấy hào quang và con thấy tiếng hát rất nhẹ “Arahan.. Arahan..Arahan ” như tiếng mẹ ru. Con đã vui mừng tràn đầy hạnh phúc, đu đưa người theo tiếng hát đó. Con thấy an lạc, con nhận được tình yêu thương qua tiếng hát đó (Thầy cho con gọi Ân Đức Arahan là Tiếng Hát Arahan). Con rất vui – bây giờ vẫn vui.

Sau đó một lúc con nhận ra, Thầy đã dặn không nên an trú trong các cảnh nên con dừng lại không đong đưa người nữa. Con tập trung vào Arahan và từ từ con lại thấy đau nhưng hơi đau thôi!

Khi nghe ba tiếng chuông con mở mắt ra và hỏi đã hết 150 phút chưa?! Và được biết đã hết 150 phút, nhưng con cảm nhận chỉ khoảng 90 phút. Con xả Thiền với tâm trạng thật an lạc.

* Ngày thứ tư:

Bạch Thầy! Con ngồi cảm nhận thấy nội tạng đau, co thắt. Nhưng con thấy khỏe ra.

*****+*****

Sau bốn ngày thiền con vô cùng cảm tạ Ân Đức của Sư Thầy, Sư Cô, gia đình Đại thí chủ. Con sẽ hành Thiền để hồi hướng cho các chúng sinh trong các cõi còn đang trong đau khổ.

Con xin cảm tạ Ân Đức của Thầy, Sư Cô và Đại thí chủ!