Họ và tên: Tô Toàn

Năm sinh: 09/03/1975

Số điện thoại: 0912244218

Email: lehuynhduc260390@gmail.com

Địa chỉ: 17A ngách 14, ngõ 4, phố Phương Mai, phường Phương Mai, quận Đống Đa, TP. Hà Nội

 

     5 ngày trải nghiệm:

Thức dậy 3h30p sáng, 4h ngồi thiền,

5h30p – 6h30p thiền hành (đi bộ siêu chậm);

6h45p – 7h45p ăn sáng; 8h15p nghe pháp, thọ giới…

Cứ như vậy đến 22h30p tối về nghỉ. Các buổi giống hệt nhau.

Lại thêm phải phát nguyện im lặng (tịnh khẩu) hết khoá thiền.

Đi học thiền thật sự là đi tu trong 5 ngày. Các Sư theo Phật giáo Nam truyền (Theravada) đang thực hành như nào, thì bạn cũng y hệt vậy trong 5 ngày. À mà qua 12h trưa là dừng không ăn nữa chứ!

*****-*****

* Ngày 1:

Thầy chỉ nói phương pháp, thời gian. Thiền sinh tự chủ theo năng lực mỗi người, chỉ tập trung ý (tâm) nhắc đi nhắc lại một từ Arahan. Đọc nó không khó nhưng bắt tâm mình chỉ có từ này (không nghĩ gì khác ngoài từ này) và liên tục toàn thời gian (đi, đứng, nằm, ngồi thậm chí đi tắm…). Và không được nói ra mồm, chỉ nói trong tâm ý.

Ngồi thiền nhắm mắt, thẳng lưng cũng chỉ nói trong tâm ý, mỗi một từ này. Và khéo léo cố gắng không cho 01 ý tưởng, suy nghĩ (sự phóng dật của tâm) nào khác. Ngoài sự thực hiện dòng niệm Ân đức Arahan duy nhất, không chỉ có thế, mà còn phải đối trị với sự đau, tê của chân và lưng nữa!

* Ngày 2:

Một ý nghĩ nhàm chán loé lên và theo đuổi “Ta đang làm gì đây, lặp lại 01 từ Pali Arahan với ý nghĩa đoạn diệt mọi tội lỗi (tham, sân, si, ngã mạn, tà kiến, hoài nghi), đoạn diệt điều ác nơi kín đáo, đoạn diệt phiền não, đoạn diệt luân hồi, xứng đáng được trời người cúng dường.

Ý nghĩa thật cao thượng, nhưng nó giúp gì cho việc hành thiền, lợi ích của nó là gì khi ta cố tình in dòng Arahan gắn với tâm vô thường của ta đây?”

Sự đau mỏi đến cực độ. Sư Thầy yêu cầu phát nguyện hành thiền, theo thời gian mình chọn trước Tam bảo, nhưng không được nhúc nhích (như tượng). Khớp cổ chân có cảm giác như bị vặn xoắn, tâm trí bị dính chặt vào sự đau đớn dù đã áp dụng các cách Sư Thầy dạy, từ Arahan trong trí não rất yếu ớt và đứt đoạn, rời rạc, v.v…

* Ngày 3:

Sợ hãi, chán, bỏ chạy chăng? Hèn thế! Nhìn xung quanh xem, có cả 01 anh chàng bị tai biến đi lại khó khăn mà không bỏ cuộc, sao ta bỏ cuộc???

Tiếp tục muốn đến đâu thì đến…!

Và ngày thứ 3 cũng qua đi không cảm nhận được sự tiến bộ nào?!

* Ngày 4:

Sáng kết thúc buổi tập và ăn trưa với suy nghĩ:

“Ta là kẻ thất bại, đau khổ và đớn đau! Tự an ủi mình rằng cũng không phí phạm gì, vì ta được sống trong môi trường an lành” (ăn, uống, các đạo hữu tinh tấn, không thuốc lá, rượu, bia say sưa mất đi sự tỉnh thức,v.v…) và được trải nghiệm sức chịu đựng của chính mình, khi gặp đau đớn, gò ép ngược với lối sống dễ duôi, phàm tục hàng ngày. Do vậy, tâm lý vào buổi chiều được thả lỏng!

* Chiều 1h30p, 19/11 :

Sư Thầy giảng Pháp và nói về chìa khoá tại sao Arahan được sử dụng để niệm?

Thầy còn dặn ngồi nghe Pháp thì nên ngồi lệch sang một bên. Nghe lời Thầy, đổi tư thế ngồi thẳng lưng lắng nghe Thầy giảng về Arahan Pali (Dù trước khi đến lớp thiền tôi đã thuộc lòng cả 10 Ân đức Phật Pali và ý nghĩa của nó).

Câu 1 Thầy nói, câu 2 Thầy nói mắt tôi tự nhiên khép lại như muốn thiền. Phần trán đung đưa vô thức, có một dòng chỉ ánh sáng nhỏ, uốn lượn ở trong tầng vỏ não trước trán, len lỏi tiến về phía trung tâm giữa trán, cảm giác này hay đấy, tôi tự nghĩ vậy và cảm giác Arahan ở trong sợi chỉ đó, dù tâm không thật sự có Arahan (mà có hay không thì cũng chịu, không thể chính xác). Tôi lập tức ghi nhận cảm giác đó và mở mắt.

Sau khi Thầy kết thúc thuyết pháp, vào thời thiền ngay sau đó, một niềm tin mãnh liệt tới đó là tôi sẽ được trải nghiệm Pháp này trong thiền.

Quả thật như vậy, vào thiền 15p thì sợi chỉ ánh sáng đó xuất hiện. Tâm ý vẫn tập trung Arahan rồi ánh sáng đó lớn dần thành 01 ngôi sao chói lòa trước trán. Sau đó tâm gào lên Arahan, cả phần bụng và nội tạng sôi sùng sục, bị thúc ép cuộn trào và ngôi sao ánh sáng đó tràn vào cơ thể kèm một luồng cảm giác dễ chịu chạy từ đầu xuống chân, đi qua vô vàn từng điểm đau mỏi khiến nó dịu mát, nhẹ nhàng lạ lùng, ánh sáng lan tỏa và vỡ ra, pha loãng và không còn chút chói lòa của 1 ngôi sao nữa! mà chỉ dịu dàng, êm ái.

Biết mình đã đạt Pháp tôi tự thưởng cho mình 5p cảm giác đó và xả thiền. Rồi lập tức ra trình Pháp với Thầy.

Buổi tối lại trải nghiệm Pháp qua sự cuộn trào của nội tạng, nhào lộn, thúc ép, tắc thở….

* Ngày 5:

Vì là ngày bế giảng nên tâm lý buông lơi, Pháp không đến chỉ niệm Arahan và sáng hơn, nỗi đau cơ thể chỉ còn là cảm giác tê bì, đơn thuần.

*****-*****

* Kinh nghiệm:

Cần có niềm tin tuyệt đối vào Sư Thầy và tin tưởng dũng mãnh vào Pháp của Thầy!

Đừng bao giờ mất niềm tin vào khả năng của mình. Việc tập theo Pháp phải liên tục, còn Pháp Định sẽ đến như thế nào là “trách nhiệm” của Pháp. Sớm hay muộn là do chính sự tinh tấn và chánh niệm của mình!

Chân thành cảm ơn Sư Thầy, gia đình Ông Bà Nguyễn Việt Đức rất nhiều.