Họ và tên: Tạ Xuân Phong

Năm sinh: 25/10/1981

Số điện thoại: 0988246199

Email: txphong@gmail.com

Địa chỉ: Mỗ Lao – Hà Đông-Hà Nôi

Nghề nghiệp: Kiến trúc sư – Giám Đốc Doanh nghiệp

     Tôi đến khóa thiền này rất tình cờ như một cơ duyên. Trước khi diễn ra trước 5 ngày có lẽ có 1 duyên gì trước đó tôi khó diễn tả.

Một người bạn nhắn tin hỏi tôi về thiền Vipassana, vì biết tôi trước đó có tập thiền. Để tôi nói sơ qua về nhân duyên trước khi nói về khóa thiền này:

Tôi – Tạ Xuân Phong – 1 Kiến trúc sư – Giám đốc 1 doanh nghiệp chuyên thiết kế, thi công các công trình xây dựng.

Cách đây khoảng 12 năm, tôi tình cờ mua bộ “Thiền Luận” của Ngài Suzuki Govida có 3 quyển (Quyển Thượng, Quyển Trung, Quyển Hạ). Bộ sách này theo tôi hơn 10 năm trời mà tôi chưa đọc xong hết quyển Hạ vì đọc không hiểu.

Trong quá trình 15 năm từ hồi ra trường, tôi cũng rất thường xuyên tìm hiểu về Phật Pháp. Tôi đọc rất nhiều sách về Phật học, đặc biệt các tác phẩm của Ngài Thích Nhất Hạnh và Dalai Đạt Ma; Ajanchar.

Tôi cũng đã được 1 số sư thầy dạy về giáo lý Phật học cơ bản. Có khóa diễn ra liên tục cả 1 tuần.

Tôi cũng thường xuyên được đi hoằng pháp với 1 số thầy (chủ yếu vai trò lái xe).

Đặc biệt năm 2017, tôi cũng rất tình cờ có 1 chuyến đi đến Gorlog Tây Tạng và ở lại Tu viện trong vòng 21 ngày (ở đó không có bất kỳ phương tiện nào liên lạc ra với thế giới bên ngoài, chủ yếu ở trong đó đọc chú mật tông, tham gia pháp hội).

Được trải qua quảng thời gian ở trong Tu viện, tôi không biết nhiều về mật tông, nhưng cũng cảm nhận được các nhà sư nơi đây rất chân tu và tinh tấn – đó là 01 trải nghiệm.

Trở lại câu chuyện về Thiền. Tôi yêu thích thiền nhưng chưa bao giờ được trực tiếp có 1 người thầy về thiền chỉ dạy.

Có thể nói, tôi xem gần như hết các video trên youtube về các bài giảng của các Thiền sư (Thích Nhất Hạnh, Hòa Thượng Thích Thanh Từ, Thiền sư Minh Niệm, Thích Viên Minh,…), đặc biệt có khóa thiền của Thiền sư Gocuka (Ấn Độ – Myanma).

Hàng ngày, tôi cũng tập thiền, quán niệm hơi thở. Tôi cũng đã có được một số trải nghiệm (tôi ngồi được khoảng 1h).

Nhưng đến với khóa thiền này, tôi khẳng định lại được “TÔI CHẲNG BIẾT GÌ VỀ THIỀN TRƯỚC ĐÂY”!

Trước khi lên đây (tôi từ Hà Nội lên), tôi nghĩ khóa thiền này là thiền Vipassana, tôi cũng đã nhờ 01 người bạn đăng ký khóa trong miền nam (10 ngày) nhưng chưa có cơ hội.

Khi lên đây, ngày đầu tiên tôi thấy Thầy Thiện Minh có giảng về “PHƯƠNG PHÁP THIỀN QUÁN NIỆM ÂN ĐỨC ARAHAN”!

Phải nói trước khi lên đây, tôi có xem qua video của Thầy Thiện Minh. Tôi không thấy ấn tượng gì và còn nghi ngờ về phương pháp Thiền này (vì trước đó tôi có kể về quá trình tiếp xúc và tìm hiểu của tôi về Thiền).

Thật sự, tôi đã lầm. Tôi quá tin tưởng vào những kiến thức mình có! (thực ra là cưỡi ngựa xem hoa).

Qua 5 ngày ở đây, tôi thật sự cảm nhận thế nào là bậc chân tu và có tuệ! Được thực sự cảm nhận thế nào là gốc của Phật Pháp – đó là giữ GIỚI, ở đâu có giữ giới luật, ở đó có Phật Pháp chân chính (điều này tôi có được đọc qua sách của Ngài Ajanchar và Ngài Sadavy auy), nhưng bây giờ mới cảm nhận được!

*****+*****

* Ngày thứ 1:

Buổi sáng chúng tôi làm 1 số thủ tục nhận áo, nhận phòng, ký gửi điện thoại, ví, tư trang,…để hoàn toàn không còn gì ảnh hưởng của thế giới bên ngoài.

Sau đó diễn ra thời pháp. Thầy hướng dẫn các giới phải giữ (10 giới – điều này tôi cũng đã biết), làm lễ nguyện “Tịnh khẩu” trong 5 ngày để tránh phạm giới.

Được Thầy hướng dẫn cơ bản về phép thiền quán niệm ân đức Arahan của Đức Phật (1 trong 9 Ân Đức của một vị Phật).

Thực sự, những từ này lần đầu tiên tôi được biết và khóa thiền đầu tiên diễn ra trong buổi tối.

Tôi cũng đã ngồi được trọn vẹn 90 phút không nhúc nhích nhưng thực ra là cố dùng những kỹ thuật chế ngự đau chân trước đây tôi tập và chẳng cảm nhận được gì!

Trong khi đó, xung quanh tôi có 01 số người đã có những cảm giác đầu tiên (vd: như hét lên sung sướng vì lần đầu được tiếp xúc với cảm giác hỷ lạc…). Còn tôi vẫn thấy bình thường mặc dù đã ngồi 90 phút như tôi vẫn thường ngồi.

Cảm giác của tôi hơi thất vọng. Khi về phòng buổi tối, tôi đi trong im lặng nhìn cỏ cây và tự hỏi có điều gì sai chăng?

Buổi tối hôm đó tôi không ngủ được vì những hình ảnh trong đầu cứ lởn vởn tâm trí.

*****+*****

* Ngày thứ 2:

Chúng tôi thức dậy lúc 4h và tham dự khóa thiền buổi sáng sớm. Sau khi Thầy hướng dẫn làm các thủ tục để bắt đầu tọa thiền. Tôi nguyện rằng “Mình sẽ làm theo tất cả và tuân thủ 100% những điều thầy dạy trong khóa 6 ngày này và không bận tâm về những gì mình đã biết”!

Tôi bắt đầu tập trung 100% vào quán tưởng chữ ARAHAN (cho đến lúc này tôi thực sự chưa hiểu nhưng tôi đã nguyện tuân thủ nên tôi cứ làm theo). Tôi cũng đã trải qua được 90 phút ngồi yên nhưng thực sự vẫn bình thường, cái cảm giác hỷ lạc vẫn chưa đến với tôi (vì cảm giác hỷ lạc bình thường tôi đã trải qua trong tập thiền), tôi lại thấy hãnh diện vì mình đã ngồi được 90 phút – Tôi vẫn sai!

Vào thời thiền buổi tối, tôi nguyện rằng tôi sẽ là người ra về cuối cùng của đêm nay. Tôi đã ngồi hơn 2h đồng hồ không nhúc nhích quán niệm chữ ARANHAN. Và cảm giác đối với tôi vẫn bình thường (sau này tôi biết tôi đã sai).

Khi tôi xả thiền chỉ còn lại mình tôi và cô bé hộ thiền (tên cô ấy là Hằng). Tôi xả thiền và cứ nhìn cô ấy là tôi cười, nước mắt dàn dụa kiểu cười trong nước mắt. Người tôi lúc ấy, như kiểu chỉ còn khoảng 01 nửa trọng lượng!

Bước đi về phòng cảm giác như bay, tôi chỉ cần đứng lại nhắm mắt lại, là lại hòa vào dòng niệm ARAHAN. Tôi có thể đứng lại và thiền trong trạng thái đứng, người tôi như kiểu được ân đức phủ khắp người.

Buổi tối hôm đó về phòng, tôi không ngủ chỉ nằm lại niệm ARANHAN lại được rơi vào cảm giác định.

Chuỗi ngày sau đó đến hôm nay, khi viết những dòng chữ này là chuỗi ngày chìm trong hỷ lạc, mặt tôi lúc nào cũng cười, cứ nhìn người khác là có thể cười. Tôi cũng đã phát nguyện ngồi liên tục trong 3h không nhúc nhích và đã làm được!

Cảm giác đến lúc này, tôi chỉ cần ngồi, đi, đứng và niệm ARANHAN là tôi có thể có trạng thái ĐỊNH cùng Ân Đức của Phật.

Thực sự bây giờ không muốn về, vì sợ về nhà bao công việc, gia đình,…không giữ được trọn vẹn GIỚI, thì cảm giác này sẽ mất đi!

À, có điều này rất rất hay nhé!

Tôi có cảm giác như mình quan sát được tâm mình. Khi tâm mình làm điều gì tôi sẽ biết (vd: khi tôi thấy người bên cạnh làm ồn, tôi ghét thì tôi niệm “sân hận, sân hận” và tôi biết tâm mình, sau đó quay sang cười với người đó!

*****+*****

* Ngày thứ 3:

Mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Thiền buổi sáng, kinh hành, dùng bữa sáng, tọa thiền, kinh hành, dùng bữa trưa, sau đó nghỉ ngơi, chiều tọa thiền, kinh hành,…. Tôi vẫn ngồi trọn vẹn 90 phút không nhúc nhích. Nhưng điều đặc biệt diễn ra khi tôi trình pháp thầy vào buổi tối.

Khi thầy nói, tôi giật mình, tôi đã làm sai!

Sở dĩ tôi trụ lại được 2h ngồi thiền là vì tôi có quán niệm chữ ARAHAN và đặt tâm mình ở chỗ đó, nhưng tôi lại dán chữ ARAHAN là hình ảnh, đây là 1 sai lầm nghiêm trọng!

Thầy bảo, may là ARAHAN là Ân Đức của 1 vị Phật, nếu không tôi đã tẩu hỏa nhập ma.

Tôi quá buồn, bao nhiêu cố gắng của mình ra sông ra bể (thực sự tôi rất tinh tấn).

Tôi lặng lẽ đi tản bộ ra ngắm cây cỏ, trong lòng rất buồn nhưng quay lại và lại nguyện “Mình sẽ làm lại và điều chỉnh”.

Lần này, trong thời thiền buổi tối tôi chỉ niệm ARAHAN và dập tắt những hình ảnh hiện lên bằng chánh niệm và điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi.

*****+*****

Trước đó, tôi đã đọc và hiểu rõ về Ân Đức ARAHAN, thời thiền buổi tối đối với tôi là 01 kỳ tích, tôi đã trải qua 2h thiền và trôi theo dòng niệm ARAHAN, đó thực sự là một cảm giác khó tả nổi, cảm giác như thân thể tôi như nhẹ bẫng đi toàn thân như được phủ 1 cảm giác hỷ lạc, kiểu như có người múc nước “hỷ lạc” té vào người.

Thực sự đến lúc này không biết viết gì hơn.

Cảm ơn Thầy Thiện Minh.

Cảm ơn Đại thí chủ Bác Đức.

Cảm ơn cơ duyên.

Cảm ơn tất cả!

P/s: Tôi mong rằng Thầy sẽ duy trì và phát triển khóa thiền theo pháp môn này đến rộng rãi mọi người… Có lẽ tất cả còn theo cơ duyên.