Họ và tên: Nguyễn Thị Thương

Năm sinh: 15/09/1984

Số điện thoại: 0983 901 586

Địa chỉ: 165 Lương Thế Vinh – Thanh Xuân – Hà Nội

     Kính thưa Ngài Đại Đức Thiền Sư Thiện Minh!

Kính thưa quý hành giả kính mến tại khách sạn Bãi Đằng – Phù Ninh – Phú Thọ.

Thật vinh dự và hạnh phúc cùng với duyên lành, con được biết đến Phật giáo Nguyên Thủy. May mắn thay con được đến với khóa thiền do Ngài Đại Đức hướng dẫn.

Với tấm lòng bao la rộng lớn, tâm từ bi vô lượng của Ngài đã cho con biết đến lời Phật dạy. Qua lời của Ngài Thiền sư con như được khai thông trí tuệ cũng như sự hiểu biết đến Phật giáo.

Ngài đã cho con được đến với đạo, cho con được tắm mình trong giáo lý của Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Con đã được trải nghiệm và hiểu đến thân tâm.

Từ trước tới giờ, khi sinh ra và lớn lên, con cũng chỉ biết để ý đến cái Thân. Con xem nó có xinh đẹp không, có vết tích hay xấu xí gì không, con gần như không để ý đến cái Tâm của mình.

Qua lời Ngài giảng, con thấy được cái Tâm mới là cái mà con cần để ý, yêu thương và quan tâm đến nó nhiều hơn!

Tự nhiên trong tâm con mới khởi lên cái Tâm được ví như đứa con đẻ của mình, mà con đã lãng quên từ lâu. Thay vào đó là con chỉ biết quan tâm đến những đứa con nuôi. Mình nuôi nó, chăm lo cho nó nhưng nó không hề quan tâm đến mình. Nó đến rồi đi khi đủ tuổi trưởng thành. Và nó được ví như những tấm phiền não.

May mắn thay con nghe Ngài giảng:

“Được sinh làm người có dễ đâu

Được làm người khó sống lâu trên đời

Được nghe giáo pháp tuyệt vời

Được vui gặp Phật ra đời khó thay!”

Con bỗng giật mình, đúng là mình đang được sinh làm người. Hiện giờ mình cũng được nghe giáo pháp do Ngài giảng dạy, con nghe con thấy thấm quá Sư ơi!

Bởi vậy, ngay từ đầu khi Ngài giảng về giới:

“Tâm dẫn đầu các Pháp

Ý làm chủ ý tạo tác

Nếu nói hay làm với ý thiện.

Phước lành, an vui theo ta

Như hình theo bóng

Chẳng hề rời nhau!”

Giữ GIỚI là điều quan trọng nhất. Vì thế, ở đây mọi thứ đã sẵn sàng cho con được giữ gìn “Thân” và giữ gìn “khẩu”!

Giữ 10 giới cho trong sạch, còn lại chỉ có việc nghe pháp, hành pháp. Con cũng có phát nguyện khi đến với khóa thiền là con sẽ chấp hành tuân thủ và lắng nghe tất cả những gì Ngài giảng và hướng dẫn. Bởi con tin 100% thành công là nhờ người Thầy, còn con phải nỗ lực thôi. Vì không có sự thành công nào thiếu vắng sự nỗ lực cả!

*****+*****

Trong ngày đầu, hành thiền vào buổi chiều, thì con còn phóng tâm và hôn trầm nhiều. Con chỉ ngồi khoảng 1h đồng hồ, trong khi đó thời thiền quy định là 1h30’.

Khi con ngồi bị phóng tâm và hôn trầm như vậy, con mới thấy tâm nó không theo sự điều khiển của mình. Khi nhắm mắt lại thì mới thấy tâm lao xao, lung tung, v.v… Khi ngủ gục con thấy ngồi không ổn, chân thì đau, con dở lên dở xuống càng làm tâm không ổn. Mà hình như cái tâm nó thích vậy, khi dở thì hết đau, quay đi quay lại thì nó thích!

Buổi tối thời thiền của con cũng vậy. Và do thọ bát chưa quen nữa, nên bụng con sôi lên, con cũng không hành được!

Đến sáng hôm sau, do nhiều đồ ăn, nên con ăn no. Và thời thiền buổi sáng con ngồi cũng không yên với cái bụng no đó! Nó cũng khó chịu, chỉ muốn ngủ! Thời thiền buổi sáng con cứ vật vã với cái bụng no. Con ngồi được 40 phút thì tâm con không an. Con ngồi con nghĩ do ăn nó buồn ngủ không hành được. Rồi con nghĩ nếu 4 ngày nữa mình cứ thế này thì uổng quá! Con quyết định xả thiền và ngồi nghỉ cách để hành cho thật tốt.

Buổi trưa hôm đó con ăn ít, con ăn 1 chút rau và thức ăn thôi. Con về ngủ sớm, ngủ 1 giấc dậy sớm tắm rửa và lên thiền đường lúc 1h. Con đi kinh hành và ngồi vào thiền từ lúc 1h khi mọi người chưa lên. Và khi 1h30 Ngài tới giảng pháp, lúc đó, tâm con cũng gần như vào ĐỊNH. Con thấy cảm giác đầu con ổn hơn, định tâm hơn xíu, nhưng chân con thì vẫn đau.

Khi nghe Ngài nói đó chỉ là nghiệp của mình phải trả, con cố gắng chịu đau. Khi chịu đau quá, đau như có ai đó khoang vào chân, đầu gối, vào tủy của con. Con tính xả thiền thì bất giác trong con có một cảm xúc rất lạ. Con thấy khó chịu, khó thở và mặt con như có ánh sáng của ai đó, lấy đèn pin soi vào mặt con, và tâm con thổn thức khóc nấc lên! Như kiểu bị oan ức và nước mắt con trào ra, cứ như vậy khoảng 10 phút. Lúc này con thấy chân con không đau nữa, tay con thì lạnh toát. Con có cảm giác rất rõ và con thấy như còn ấm ức, nhưng vì bên cạnh có người hét lên bất giác con xả thiền với tâm trạng cảm giác khó chịu uất ức cái gì đó!

Con xả thiền xong, con nghĩ mình không thể uổng như vậy được và con quyết định đi kinh hành khoảng 30 phút. Vì lúc đó con xả thiền là khi con cũng ngồi được 60 phút rồi. Mọi người sẽ về nghỉ buổi chiều, tắm rửa.

Khi mọi người về là 6h tối, con cũng quyết tâm ngồi thiền trở lại. Khi đã chuẩn bị tâm lý và sẵn sàng cho cuộc chiến đấu với những tâm phiền não, nghiệp chướng. Khi hiểu rõ phải trả nghiệp, trả hết những nợ nần của bao nhiêu kiếp, chỉ quyết định trong lúc này!

Trong con cũng đã chuẩn bị khá kỹ cho cuộc đấu tranh, để tìm đúng cái tâm của mình. Chuẩn bị chỗ ngồi ổn định, chuẩn bị những chiến lược đối trị khi cái gì đó khởi lên,… con quyết định vào ngồi!

*****+*****

5 phút đầu, con ngồi với tâm lo lắng chiến đấu và nhiếp tâm vào dòng niệm Arahan. Con cố cho nó liên tục và nhiếp tâm cho đến khi 2 lông mày nhíu vào nhau. Con có cảm giác bị căng thẳng, con tác ý hình như không ổn, nghe Ngài Thiền sư nói ân đức Arahan là thiêng liêng tự tại vững chắc!

Con ngồi với tâm Arahan thiêng liêng tự tại đó. Con nhẹ nhàng hơn khoảng 20 phút.

Ôi không! Cái đầu thì đang Arahan, nhưng cái chân của con thì đang thế nào đây? kiến bò à? râm ran, đau à? không! Đá đè thì đúng hơn nhưng nó lăn đi, lăn lại cơ mà! Ôi đau quá! Đau quá! Arahan! Arahan! Arahan! Đau quá!

Con không chịu nổi cảm giác gì đây! sao Arahan mà đau quá vậy? Ôi không, chư thiên ơi cứu con! Nhưng bất giác con nhớ lại lời Ngài Thiền sư là không ai cứu được đâu! Chỉ mình tự cứu lấy mình thôi! con chánh niệm như vậy và tác ý. Con ngồi Arahan liên tục thì đỡ hơn xíu!

*****+*****

Lúc đó con thấy cái đầu con cứ quay đi, quay lại như con rắn, hay mãng xà gì đó khoảng 5 phút. Con chánh niệm quán chiếu nhìn trong tâm thấy một con mãng xà màu trắng, to trong hàng cây bên hồ nước, cứ quay đầu đi quay đầu lại. Ồ, hóa ra là mình đang quay đi quay lại theo con rắn đó!

Con tác ý chánh niệm xin hồng ân tam bảo cho con yên tâm hành thiền, rồi xin con mãng xà cho con hành thiền thì con chia phước cho! Con chánh niệm như vậy con thấy yên, cảm giác cái đầu của con không còn lắc qua lắc lại nữa!

Con ngồi yên trên Ân Đức Arahan của Đức Thế Tôn khoảng 15 phút bất chợt trong đầu nhớ đến Chư Thiên. Con nói trong tâm Chư thiên ơi, xuống con chia pháp cho!

Ôi trời! Từ trên bức rèm phía cánh gà trái, một hàng chư thiên xuống rất nhiều (mà toàn chư thiên nam), xếp hàng dài xuống tham thiền, mang cả hoa tím tặng con!

Con nói chư thiên ơi, con đau quá con không ngồi được. Chư thiên nói duỗi chân ra, con từ từ gửi tâm trên dòng Arahan rất nhẹ nhàng, duỗi chân ra. Chư thiên bóp chân cho con một chút con thấy hết đau, con thấy các chư thiên ngồi xếp hàng tham thiền.

Trong lúc đó, con thấy người thoải mái dễ chịu với tư thế 2 chân duỗi thẳng. Con cảm giác người con như không còn thân, chỉ còn lại cái tâm trong veo như cái giếng. Cảm giác tươi mát trong veo như vậy trên dòng niệm Arahan trong 2 giờ liên tục. Con không hay biết xung quanh mình ra sao nữa, thiền sinh rồi Ngài Đại Đức giảng pháp từ lúc nào. Nhưng lúc con nghe thấy mọi người Sadhu! Sadhu! Sadhu! thì con xả thiền. Con mở mắt ra thấy Đại Đức và các thiền giả đang bắt đầu vào thời thiền buổi tối. Con bước ra với tâm trạng lâng lâng và khi hỏi Ban hộ thiền mấy giờ rồi thì được trả lời là 9h tối.

Vậy là con ngồi 3h đồng hồ liên tục và chịu cái đau như xe tải lăn qua lăn lại trong khoảng một giờ. Sau đó là con thấy cảm giác nhẹ nhàng, an lạc một cách liên tục trong 02 giờ, thật là hạnh phúc!.v.v,…

Trong những thời thiền tới, con cũng liên tục nhập định trong niềm an lạc hạnh phúc trong veo đó. Khi thì thời 1h30’, khi thì thời 30’. Và khi xả thiền con thấy rất thoải mái và hạnh phúc.

*****+*****

Con cũng thành kính xin tri ân đến Đại Đức. Ngài như một người Cha chỉ đường dẫn lối cho con được tắm mình và trải nghiệm trong bể thiền, trong giáo pháp của Đức Thế Tôn!

Con cũng xin tri ân đến gia đình bác đại thí chủ Việt Đức – Thanh Phong cùng ban quản trị Resort Bãi Bằng đã tạo điều kiện cho chúng con tu tập được thành tựu.

Con xin tri ân đến Sư Cô Bi Nguyện, cùng Ban hộ thiền đã luôn quan tâm chăm sóc giúp đỡ hết mình không quản ngày đêm. Mọi người đã quan tâm đến cảm xúc tình cảm của chúng con khi hành thiền hết sức chu đáo.

Con nguyện cho chánh pháp trường tồn, nguyện cho Hồng Ân Tam Bảo gia hộ tới Ngài Đại Đức sức khỏe khinh an, Tâm bồ đề viên mãn để giảng dạy chúng con đến với con đường chánh đạo, hướng dẫn đến nhiều nhiều thiền sinh như chúng con tìm về tâm an vui hạnh phúc, biết làm phước thiện, tránh xa các ác nghiệp để cho quả tốt đẹp!