Họ và tên: Đoàn Minh Tâm

Năm sinh: 1985

Số điện thoại: 0963 270 456

Địa chỉ: Hà Nội

Nghề nghiệp: Giáo viên 

     Khi định tâm, dòng nước mát lạnh Arahan cứ tuôn chảy liên tục trong Tôi. Nó cứ chảy làm Tôi vô cùng thoải mái và an lạc. Đây có lẽ là cảm giác mà Tôi tìm kiếm bấy lâu nay!

*****+*****

* Ngày đầu tiên:

Bước lên xe đi khóa thiền, Tôi cảm thấy rất bình thường, thậm chí cứ nghĩ đó là cuộc đi chơi mà thôi!

Lên gặp Sư, gặp mọi người mặc đồ chung của khóa tu, Tôi tự hỏi “Hóa ra mình đi tu ư?”. Đến tối, lần đầu bước vào ngồi tọa thiền, ngài Thiền Sư lúc đó hướng dẫn cách ngồi thiền và vào thiền.

Thời gian ngồi đầu tiên cho phép là 90 phút, tư thế ngồi chân trước chân sau cho thoải mái…

Vậy là Tôi vào ngồi, miệng vừa đọc thầm Arahan, Arahan, Arahan,… nhưng Tôi lại phóng tâm liên tục về những hình ảnh quá khứ, cũng như tưởng tượng những viễn cảnh tương lai… Tôi không tập trung vào Arahan nữa, tâm luôn phóng đi!

Đây là điều trước đây khi ở trường, Tôi đều như vậy. Bởi chỉ hiểu ngồi thiền là im lặng rồi suy tư! Đang phóng tâm rồi giật mình đọc Arahan, rồi ân đức Arahan của Đức Phật.

Cảm giác đau chân hiện lên, Tôi cố vượt qua nó nhưng không nổi, toàn cơ thể toát hết mồ hôi, nóng rực, đau quá! Trong tâm Tôi cố nhắc vào đề mục thiền Arahan, Arahan… Ân đức của Đức Phật. Được 20 phút cảm giác đau không chịu nổi, Tôi khẽ nhấc chân. Rồi cảm giác êm dịu lại đến. Lúc này Tôi thấy thoải mái, và tâm lại phóng, lại suy tưởng về cuộc sống, cảm giác đau lại đến, thân vã mồ hôi. Không ngờ ngồi thiền lại khổ thế này!

Trong đầu Tôi lại tập trung vào đề mục Arahan, nhưng không nổi nữa. Sau đó lại nghĩ đến ân đức của Đức Phật. Tôi cố ráng: “cố lên, đau quá, đau quá!”. Trong tâm lại phóng ra rất nhiều suy nghĩ về cuộc sống, về công việc gia đình, v.v… không tập trung vào đề mục mà ngài Thiền Sư đã chỉ dẫn

Cảm giác 1h30p sao mà dài kinh khủng, lê thê. Chỉ mong tiếng chuông của Thiền Sư là xong. Lúc đó tự nhắc mình: “cố lên, cố lên, không được bỏ cuộc!”.  Đang cố gắng, cố gắng thì tiếng chuông của Thiền Sư vang lên. Tôi như thoát khỏi cuộc tra tấn mà tử thần đem đến!

*****+*****

* Ngày thứ 2:

Thiền Sư nói, hôm nay mới chạy chính thức, hôm qua chỉ là rô đa máy thôi! Tôi nghĩ, sao mà chịu nổi được nhỉ! Sau đó ngài Thiền Sư hướng dẫn thêm về giáo lý, làm Tôi cũng dần hiểu hơn!

Trước khi đi khóa thiền, bản thân Tôi đã tìm hiểu nhiều về giáo lý của Phật. Tôi tìm hiểu qua các lớp chánh kiến, tự đọc và nghe pháp thoại, rồi dự khóa thiền của Thầy Cương Sư, anh trai thầy Quân.

Tuy nhiên Tôi vẫn hoang mang, chưa thật sự hiểu, chỉ biết sự vận hành của tham, sân, si…nhưng không hiểu rõ về bản chất của nó!… Các tài liệu và hướng dẫn, diễn giải của Thiền Sư, sách Thầy viết, làm Tôi hiểu ra rất nhiều điều về giáo lý của Đức Phật một cách ngắn gọn, dễ hiểu.

Còn nhiều điều đã hóa giải cho câu hỏi, mà trước giờ Tôi nghiên cứu về con người, về thế giới, rồi chúng ta thoát thai từ đâu? Từ một người được học những kiến thức về chủ nghĩa duy vật, Tôi hầu như không tin các vấn đề tâm linh, các hiện tượng như ma, quỷ, vong… Rồi khi đến với giáo lý của Phật Tôi cũng chưa tin, còn hoài nghi về thế giới, về con người, v.v…

Nhưng khi đọc sách, rồi nghe Thầy giảng, Tôi đã vỡ lẽ ra nhiều điều mà trước giờ Tôi tìm kiếm mãi không ra. Thậm chí có đọc được, nhưng Tôi vẫn hồ nghi, so sánh kiến thức mình đã học. Đến lúc này Tôi đã hiểu và sự hoài nghi dần dần tan biến trong suy nghĩ của mình.

* Tôi tiếp tục vào ngồi thiền ngày thứ 2:

Thầy gọi là nhấn số để đi. Trong Tôi hôm nay phải quyết tâm xem cảm giác vào trạng thái an lành, tự tại, thoải mái của thiền là như thế nào? Bắt Đầu vào ngồi 15 phút, cảm giác đau chân của Tôi nổi lên, đau, nhức, mồ hôi rơi lã chã, tâm Tôi lúc này liên tục phóng với nhiều sự suy nghĩ,…. Rồi vài phút sau Tôi lại giật mình và quay lại niệm Arahan, Arahan, Arahan, …rồi nghĩ về ân đức Arahan. Nhưng cơn đau cứ đến, Tôi nghĩ lại lời dạy của Thiền Sư, bỏ qua cơn đau và tiếp tục niệm Arahan. Cơn đau kéo dài, lúc này Tôi cố nhất quyết vượt qua được nó, “cố lên, cố gắng, đau quá”. Tôi không chịu nổi rồi! Tâm nó nghĩ đổi chân, đổi chân, thế là Tôi đổi chân! Thế là cứ 20 phút cơn đau lên Tôi lại đổi chân cho đến khi tiếng chuông báo hết giờ. Tôi thấy à là thiền như vậy ư? Khi hỏi Sư Cô, Sư Cô nói vậy là sai rồi, cơn đau đến thì có chết cũng không nhúc nhích. Khi nào vượt qua cảm giác đau đó, thì mới có cảm giác thiền an nhiên, tự tại. Vậy là cố gắng của Tôi bằng không?

* Đến buổi chiều, Tôi quyết tâm lần nữa! Lần này phải vượt qua, trong đầu luôn phải xuất hiện chữ Arahan. Thực ra tâm Tôi luôn phóng, rồi vọng tưởng suy nghĩ… Không tập trung nổi vào đề mục Arahan. Về đến phòng, Tôi đọc sách của Thầy, hiểu thêm nhiều, rồi đọc đi, đọc lại nhiều lần hướng dẫn của Thầy.

Tôi bước vào thiền, quyết tâm lên cao. Được khoảng 30 phút, cơn đau của Tôi lên cao, nó phát toàn cơ thể, tưởng như tảng đá ép vào mình, “đau, đau, ép quá!”. Lúc đó Tôi gần như không chịu nổi được nữa! Rồi Tôi lại đọc “Arahan”, cơn đau vừa dứt tự dưng như có người điều khiển Tôi múa võ, hình ảnh đó của Tôi là, đang múa võ ở cõi chư thiên, hướng dẫn cho mọi người, rồi đảo người, lúc đó cảm giác khoan khoái, sau đó khi chuông hết 1h30 phút.

Tôi dừng lại, cảm giác khoan khoái chạy khắp cơ thể. Tôi bước ra ung dung tự tại như một võ sư. Tôi nói cảm giác đó cho ngài Thiền Sư và ngài nói “đúng rồi”, nguyên hôm đó Tôi cực kỳ hoan hỉ.

Cảm giác thật tuyệt, giờ tâm Tôi đã có cái để neo (nơi nương tựa) đó là Ân đức Arahan uy linh tối thượng của Đức Phật tổ Thích Ca Mâu ni. Xin cảm ơn ngài Thiền Sư Thiện Minh, tri ân gia đình Đại thí chủ và BTC khóa thiền.