Họ và tên: Phạm Bích Kiểu

Năm sinh: 1980

Số điện thoại: 0941808387

Địa chỉ: Tp.HCM

Nghề nghiệp: Giám đốc Công ty Warentek

     Con đến với khóa thiền với một tâm trạng rối bời, với rất nhiều mâu thuẫn trong lòng, rất nhiều mong cầu mà con nghĩ không thể thực hiện được!

Con đăng ký khóa thiền thứ 8. Nhưng trước khi khóa thiền diễn ra vài ngày gia đình con gặp sóng gió. Con ôm con bỏ đi, bỏ lại tất cả như một sự giải thoát cho mình và cho con của con!

Chồng con đi tìm hai mẹ con với một tâm trạng rất sân si (như cách kể của những người chồng con tiếp xúc). Khi đó con nghĩ sự ra đi của mình là đúng vì nó tốt cho chồng con (vì không có con thì không còn ai để tạo nghiệp)!

Tốt cho bản thân con vì không còn chịu sự bạo hành (về tinh thần lẫn thể xác). Tốt cho con của con vì không phải nhìn thấy cảnh ba mẹ cãi nhau và bản thân bé cũng bị bạo hành.

Vì ra đi không mang theo điện thoại nên con gần như không liên lạc được với ai. Tình cờ một hôm con mở lại điện thoại cũ thì thấy tin nhắn của một người bạn. Bạn hỏi có tham gia khóa thiền không? Từ người bạn này con liên lạc được với Sukha để tâm sự chuyện của mình và nói với Sukha là mình tham gia không được vì thấy tội cho bé quá!

Đã xa ba rồi, giờ mẹ đi mấy ngày nữa thì bé hụt hẫng lắm. Và khi đó con cũng nghe tin là chồng con cũng có nguyện vọng tham gia khóa thiền này. con nghĩ, với chồng con đây là một việc rất tốt. Vì con nhìn thấy rất rõ hàng ngày anh ấy đang vật vã với các tham sân si của mình. Anh ấy đến với chánh pháp thì còn gì tốt cho bằng.

*****+*****

Sau khi hành thiền một ngày. Vào một buổi tối, Sukha gửi cho con tấm hình chồng con xuống tóc. Con nhìn tấm hình mà khóc như mưa. Thật lòng con rất mong chồng con thay đổi để gia đình con đừng tan vỡ! Để con con có đủ cha mẹ và sống hạnh phúc. Nhưng con không dám mong vì có câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Khi nhìn thấy hình này của chồng con, con cứ nghĩ là anh ấy đi tu thật (con không biết xuất gia gieo duyên). Con khóc không phải sợ mất chồng mà khóc vì thấy anh ấy đã ngộ ra. Có lẽ đã tìm được đường để thoát khỏi bể khổ của cuộc đời mình nên con thấy nhẹ lòng!

Những ngày sau, Sukha tiếp tục gửi hình – những tấm hình của chồng con trong khóa thiền. Con thấy rất rõ sự kỳ diệu. Có tấm hình chồng con cười mặt nhìn rất rạng rỡ, con phải thốt lên “đây là nụ cười của hai thằng con của chị”!

Con không biết chuyện gì xảy ra trong khóa thiền, nhưng rõ ràng chỉ cách đó vài ngày nhìn mặt chồng con rất sầu não và bất thiện. Vậy mà chỉ mấy ngày đã thay đổi hoàn toàn, nhìn vui tươi và hồn nhiên như trẻ thơ vậy. Con có cảm giác anh ấy đã quăng được tảng đá mấy tầng trên người xuống vậy.

Con có xem đoạn chia sẻ của anh ấy. Con thấy anh ấy đã nhìn ra vấn đề của mình. Được sự động viên của Sư Cô Bi Nguyện, con đưa con lên TP.HCM để gặp Ba nó và xin ý kiến của Sư Thầy về việc của chúng con.

Khi gặp lại chồng con, con rất hoang mang. Ảnh có thay đổi nhưng đâu đó vẫn còn những vấn đề. Con sợ con quay về, chính con sẽ là chất xúc tác để anh ấy trở lại con đường như trước! Khi đó hậu quả còn nặng nề hơn, nên con quyết định là không sống chung một thời gian để hai bên tự nhìn lại bản thân, nếu còn duyên thì sẽ tái hợp.

Trong thời gian này, sức khỏe con ngày càng có vấn đề. Trong vòng một tháng, con bị 2 cơn đau thắt tim. Con rất lo, lỡ mình có gì thì ai lo cho con. Con đi khám, Bác sĩ nói là tim không bị gì và kết luận là con bị trầm cảm.

Con tâm sự với Sukha, em ấy khuyên con nên tham gia khóa thiền ở Phú Thọ (hôm đó khóa thiền đã bắt đầu).

Con mang con con lên Sài Gòn cho Ba nó trông và bay ra Hà Nội. Con lên đến Phú Thọ là đúng lúc mọi người kết thúc ngày thiền thứ nhất. Hôm đó con chỉ kịp nghỉ ngơi, sáng hôm sau 4h lên thiền đường. Sukha có đưa một số sách, con chưa kịp đọc. Vào khóa thiền thì lơ ngơ, chẳng hiểu hành lễ, chẳng hiểu mọi người đọc gì, làm gì?

*****+*****

* Ngày đầu tiên:

Con hành thiền như làm cho có lệ. Sợ thất hứa với Đức Như Lai nên phát nguyện 20 phút, 30 phút. Và đến giờ thì mừng rỡ xả thiền để thoát cơn đau càng sớm càng tốt. Và nguyên ngày hôm đó con chẳng thấy lợi lạc gì.

Trong ngày hôm đó, con cứ nghe Thầy nhắc mọi người phải nổ lực hết sức để bám sát dòng Arahan, con muốn ngày mai mình sẽ thử. Con nói thêm, trước đây con có tham gia những khóa học, nghe pháp thoại, nên con cũng có khái niệm về nhân quả, về nghiệp, về xả ly,…Tuy nhiên, để hiểu sâu sắc thì con chưa có.

* Ngày thứ hai:

Con đã nỗ lực hết sức và con hiểu được cái đau tận tim gan (đó là cái nghiệp của mình). Lúc đầu con cố ý chối bỏ nó, nhưng tâm con không thể rời. Nó cứ chấp chặt vào, càng cố càng đau. Đau như ai cầm dao đâm vào xương của mình. Một lần nữa con làm theo hướng dẫn của Thiền Sư cố hết sự tinh tấn bám sát dòng Arahan. Con thực hành như thể chừng vài phút thì sự đau bắt đầu giảm. Hết các đợt thiền ngày hôm đó, cứ đau rồi hết như vậy.

Qua ngày hành thiền này thì con hiểu đã là cái nghiệp thì phải trả, mình càng chối bỏ, càng chấp nhặt thì càng làm mình đau, và hôm nay con đã biết thêm một cách có thể hóa giải mọi phiền não đó là niệm Ân Đức Arahan.

* Đến ngày hành thiền thứ 2 (thứ 3 của khóa thiền):

Con đã có một số kinh nghiệm và kiến thức mà Ngài Thiền Sư đã giảng. Con hành thiền khoảng 20 phút đầu sẽ không đau và khi niệm Arahan đều khoảng 01 phút con thấy người mình bồng bềnh như đang trên thuyền vậy. Và sau này con nghe Thầy nói đó là pháp hỷ lạc!

Con rất mừng vì mình đã có được những sự tiến bộ. Tuy nhiên con chưa thấy được những hiện tượng như mọi người miêu tả về Định. Con cố gắng nhiếp tâm mình và mong cầu để thấy được những điều ấy. Vào những thời thiền cuối, con càng hành càng mệt. Lúc đó con biết một lần nữa mình làm sai mình đã đưa tâm mong cầu vào và nó không phải là thiện tâm nên mình không thể an lạc được.

* Đến ngày thứ 3 (Ngày thứ 4 của khóa thiền):

Sau 2 ngày cố gắng giữ giới và cố gắng đi thiền hành, con đã có một ngày hành thiền có rất nhiều lợi lạc. Đầu tiên, khi cơn đau tới con cố gắng bám sát dòng Arahan một lúc tự dưng con trở nên khổng lồ ngay lúc ấy. Con cố gắng niệm Arahan một hồi thì cái đau tan biến dần. Con hiểu rằng mình không thể đem cái tôi của mình để chống lại nghiệp của mình mà phải cung kính nó!

Càng hành thiền con lại càng tin vào sự vi diệu của niệm Ân Đức Arahan (các kinh nghiệm, các phương pháp của đối phó với cái đau nó chỉ có hiệu quả với một vài thứ và lúc được lúc không, nhưng niệm Arahan là lúc nào cũng hiệu quả!). Lúc đó con có niềm tin mãnh liệt vào niệm Ân Đức Arahan. Tự dưng con thấy một hình ảnh Đức Phật hiện ra trước mắt mình, càng ngày càng rõ, càng rõ và con bật khóc không kiềm chế được. Một cảm giác vừa vui, vừa thương, vừa hỗ thẹn xen lẫn vào nhau!

* Đến những đợt hành thiền sau:

Con cảm thấy cảm thọ đau nhức giảm đi rất nhiều. Hình như con không để ý tới nó lắm. Đức tin trong con tăng lên rất nhiều.

Cuối ngày hành thiền này, con làm một điều sai, đó là khi không định tâm để niệm Arahan trong tâm được. Để không chấp chặt cái đau, con đã quyết định niệm ra tiếng. Sau đợt hành thiền này con thấy rất mệt! Tối hôm đó con không giữ giới là nói chuyện. Có lẽ chính hai sự này làm cho con ngủ không được và gặp ác mộng!

Sáng hôm sau, con định là không hành thiền. Nhưng mọi người gọi nên miễn cưỡng đi lên. Con hành thiền với một tâm lý thoải mái không áp lực, không nỗ lực gì. Con vô tình đạt được sự an lạc mà mấy ngày hôm trước con không có. Hầu hết thời gian con ở trên dòng Arahan. Con cảm thấy từ vai trở xuống không phải là của con, nên nó đau kệ nó không ảnh hưởng tới con. Lúc này con mới hiểu sâu sắc vô thường là như thế nào!

*****+*****

Qua những ngày tham gia khóa thiền ngắn ngủi nhưng rất quý báu, con đã trải qua chứng thực sự mầu nhiệm của niệm Ân Đức Arahan. Con hiểu được cái cảm thọ đau đớn là cái nghiệp của mình! cách mình ứng xử đối với nó để mình có được sự an lạc.

Con nguyện giữ giới, duy trì chánh niệm và sống cuộc đời có chánh kiến để giúp mình, giúp người tạo nhiều phước báu.

Con xin thành kính tri ân đến Ngài Thiền sư đã nhiệt tâm hướng dẫn chúng con.

Con xin tri ân đến gia đình Đại thí chủ Ông Nguyễn Việt Đức và BTC khóa thiền.