Họ và tên: Nguyễn Thị Mỹ Dung

Năm sinh: 20/07/1969

Số điện thoại: 163 502 7266

Nghề nghiệp: Kinh doanh

Địa chỉ: 31A/40 Văn Hải, Phan Rang, Ninh Thuận

     Kính bạch ngài Đại đức Thiền sư khả kính!

Kính bạch chư vị Tăng, Ni!

Thưa toàn thể quý thiền giả thương mến!

Thưa vâng, thấm thoát mà đã trôi qua 5 ngày thiền, như một cơn gió thoảng mây bay. Thế rồi, chúng ta cũng phải tạm chia tay, để lại những kỷ niệm sâu sắc, những kỷ vật vô giá, tình đạo hữu sáng trong,… Nhưng trên hết là liễu ngộ Pháp bảo nhiệm mầu.

Khóa thiền thật ngắn ngủi, nhưng ý nghĩa thay! Thiêng liêng thay cho cả một kiếp người!

Thật vậy, nếu chúng ta nỗ lực thiền niệm ân Đức Phật, đúng như lời ngài Thiền sư đã dạy thì chúng ta có thể đạt được biết bao sự lợi ích từ khóa thiền này. Còn như ngược lại, hành giả chúng ta bỏ lỡ cơ hội tu tập này hoặc xem đây chỉ là một chuyến phiêu lưu để thỏa cơn thèm khát, sự mới lạ thì họa chăng như thể đánh mất cả kiếp nhân sinh hy hữu này vậy!

Cuộc đời con khắc khoải mưu sinh, thăng trầm, khổ ải, trên vai như một gánh nặng trần ai. Ấy vậy mà giờ đây con như được cởi bỏ gánh nặng ưu phiền ấy, thật nhẹ nhõm xiết bao. Tất cả đều nhờ sự nỗ lực hành thiền niệm ân Đức Phật trong khóa thiền qua.

Sư đã từng  dạy con: “Thương ai cho bằng thương mình!”. Chính thế con càng thành tâm cố gắng niệm ân đức của Đấng Từ Phụ Thế Tôn. Để rồi chính con đã nắm trong tay chiếc chìa khóa của đời mình, cứu thoát bản thân và rồi giờ đây con đã thấy được ánh quang minh soi đường cho con vượt thoát “địa ngục thế gian”. Khóa thiền tuy ngắn ấy đã đem lại biết bao là phước lành cho con, thay đổi cả cuộc đời con, trở thành một con người hoàn toàn mới với tư cách lối sống khác xưa.

Quả thật:

“Nếu chẳng một phen sương thấm lạnh

Hoa Mai đâu dễ ngửi mùi hương.”

Đó là sự nỗ lực không ngừng nghỉ, đêm đêm, ngày ngày duy trì dòng niệm. Tuy nhiên, có những nỗi đau như thấu cả tâm can. Lòng chỉ muốn thét gào để khỏa  lấp, bao kí ức đau thương, nhức nhối đang ẩn hiện đâu đây.

Ôi, giờ ta mới thấu rõ nỗi đau này! Chừ ta phải làm gì đây? Một là đắm chìm vào nó, dính mắc nó, chấp chặt nó! Vật vã với nỗi đau triền miên mà đâm ra sân hận, chán nản cuộc đời này hay là …Ta phải buông xả nó? Để làm chi?

Ồ, bất giác con giật mình: “Giữa thế gian tồn tại hai thái cực, nếu chỉ đặt tâm vào bóng tối thì ánh sáng làm sao hiển bày? Bao nhiêu năm rồi ta mãi lặn hụp trong bể khổ tối tăm đến thân tàn ma dại. Sao lúc này mình mới nhận ra cơ chứ? Và rồi, cũng thật ngỡ ngàng, ngay giây phút ấy nước mắt con tuôn trào không sao dứt được!”.

Đó là những giọt nước mắt thiêng liêng dường như thông báo điềm lành từ Ân Đức của đấng đại hùng đến cho con. Cho một sự bắt đầu của tâm khai trí mở, cho màn vô minh kia được đẩy lùi dần!

Bấy giờ con mới thật sự thấm thía, thông hiểu lời dạy của Ân sư:

“Dẫu cho trời long đất lở, tâm ta chỉ hay biết Ân đức Araham mà thôi! Đấy là yếu chỉ, là kim chỉ Nam không sai chạy. Người nào hành đúng như vậy, người đó chắc chắn đang trên lộ trình tiến dần đến Thánh đạo Thánh quả vậy!”.

*****+*****

Ôi! mừng rỡ khôn xiết. Rồi lập tức con quay về dòng niệm Araham, Araham, Araham… Liên tục mãi không thôi. Con càng liên tưởng đến Đức Phật, thì nước mắt càng tuôn rơi, dâng trào dạt dào trong niềm cảm thương, kinh động bởi hạnh đức của Đấng Cha Lành tối thượng khi Ngài còn là Bồ tát:

“Người như ta không bao giờ sân hận dầu cho đầu rơi, máu đổ, chân tay lìa người “.

Cũng vậy “Thà bỏ thân này chứ ta nhất quyết không xả thiền! Sự nhức nhối này không phải là của ta! Ồ, lạ thay! Cơn đau nhức kia, kẻ thù kia làm ta quằn quại tưởng chừng như không thể vượt qua! Giờ nó có phần nhân nhượng dù chỉ trong một sát na, hai sát na thôi nhưng dường như thêm phần khích lệ tâm con. Nó từng chập từng chập một, len lỏi vẫn là những cơn đau như xé, xuyên qua lớp thịt, thấu vào trong xương, buốt đến tận tủy, cứ từng hồi từng hồi… chưa dứt. Hơi thở con lúc này nhanh, mạnh hơn, dồn gấp, toàn cơ thể trở thành một khối cứng, dồn hết sức bình sinh. Toàn bộ năng lượng như quy về một điểm, đầu con như một khối đông đặc, căng lên như muốn vỡ tung:

“Ôi! Ta quyết một phen sống mãi tới cùng với ngươi dẫu có tận mạng. Hỡi tên ma vương quái ác kia, ta nô lệ ngươi đã quá nửa cuộc đời, ta bất lực bởi ta đơn độc! Nay dưới lưỡi gươm sắc bén của trí tuệ và ánh sáng từ bi, của Đấng Thập Lực, ta quyết học theo hạnh của Ngài: “Araham, araham Đức Phật trọn lành, araham, araham…. ”

Khoảng 1h 20 phút trôi qua, nó vẫn chưa chịu yên! Hic, hic, ….tiếng kẻng vang rồi ngài Đại đức ơi. Nhưng sao con không vui mừng như những lần trước mà nước mắt lại rơi! Ôi nóng hổi và xối xả! “Sao Ngài lại nói với con là chỉ cần 1 giờ nhẫn nại thôi là đã có thể ca khúc khải hoàn! Nhưng 1h30p cũng đã qua rồi, khoảng khắc hiện tại chỉ là nỗi đau cùng cực mà thôi. Ồi! Có lẽ nghiệp ta quá sâu dày. Ta mệt quá rồi. Ngài Thiền sư ơi, hãy cứu con, con xin Ngài từ bi….”. Liền ngay tức khắc, vừa dứt lời van lơn, toàn thân con run lên bần bật trong tiếng nấc ngẹn ngào:

“Thân ta đảo ngọc hầm châu,

Khéo nương tựa lấy, chớ cầu chi ai,

Tự mình rèn luyện miệt mài,

Cứu tinh không có ở ngoài ta đâu.”

(Pháp Cú Kinh)

Lời đạo từ của Ân sư vang trong tâm thức như một sự cứu cánh kịp lúc, con bừng tỉnh ngộ:

“Tự mình là vị cứu tinh!

Tự mình nương tựa vào mình tốt thay!

Nào ai cứu được mình đây

Ra công điều phục hằng ngày cho chuyên

Tìm ra điểm tựa khó tìm!”

(Pháp Cú kinh 160)

Hai tiếng “Tự mình” cứ văng vẳng, văng vẳng trong tâm thức rất sâu, độ khoảng chừng 2 phút. Theo sau đó là một luồng khí mát lạnh phủ khắp châu thân như khích lệ, vỗ về. Tức khắc một nguồn sức mạnh nội tại khủng khiếp như phá tan bức tường tù ngục u tối đã giam cầm một linh hồn nhỏ bé cô đơn, lạnh lẽo đang lầm than, ai oán, hầu chỉ mong một tia nắng thôi để sưởi ấm trái tim vốn dĩ rất nhạy cảm giữa bể đời đầy giông tố này.

“Ô kìa, tia nắng ấy dẫu thật mong manh nhưng vẫn ở ngoài ta. Khi chưa hợp đủ nhân duyên thì nó vẫn chỉ là sự mong cầu vô ích mà thôi. Ngay lúc này, chính giờ khắc này đây, sự hội đủ của TINH TẤN, NHẪN NẠI và tâm TỪ ÁI biết thương lấy mình, để rồi con cũng sẽ khoan dung được với kẻ thù của con”.

Hãy giữ tâm như đất, đón nhận mọi thứ bẩn thỉu nhất, oái ăm nhất rơi vào con. Hãy thật an nhiên, tĩnh tại nhìn xuyên thấu vào cơn đau nhức: “nhức à, nhức à”. Đừng dại khờ phản ứng mà sân giận hay xua đuổi. Đừng lũy thừa tâm bất thiện của chính mình, nó sẽ thừa thắng mà giết chết con. Bằng cách đó, con đang tạo cơ hội để khởi phát ĐẠI THIỆN TÂM!

Sức mạnh lúc này trong con chính là ngọn lửa TAM MUỘI. Chính nó sẽ thiêu cháy những ác nghiệp hay những phiền não mà con đã tạo trữ từ vô tỉ kiếp trước đến nay. Chúng chính là những cảm thọ mỏi, tê, đau, nhức này mà con đang phải đối diện. Vâng, cũng như những sóng gió cuộc đời chừng nào con chưa vượt qua được nó vẫn cứ mãi ập tới bất cứ lúc nào, để đổi lại trong con chỉ là những khổ đau miên trường mà thôi.

Một lần trong đời con hãy thực sự là một chiến binh vĩ đại trong cuộc chiến sinh tử này. Để rồi sau đó là sự hạnh phúc vô vàn khi con chứng nghiệm một sự thật vốn hiển nhiên, sự thật biến chuyển, vô thường sinh lên và mất đi một cách tự nhiên của những cảm thọ này.

Quả thật lời Chân lý Đấng Từ Bi chỉ dạy:

“Ai sống 100 năm,

Không thấy Pháp sinh diệt,

Tốt hơn sống 1 ngày,

Thấy được Pháp sinh diệt!”.

(Pháp cú kinh 113)

*****+*****

Bởi do vô minh. Chúng chính là đại diện cho bao phiền não, đau đớn, lo âu, tội lỗi và bất toại nguyện… Vì không biết nên con đã cùng chung sống và lang thang với chúng (tội lỗi…) trong vô lượng kiếp luân hồi.

Chính chúng đã vô vàn lần uy hiếp và dối lừa con. Chúng khiến con phải vô vàn lần bất an, sợ hãi phải không?

Sợ hãi vì “sự nghèo túng”; sợ hãi vì đau đớn; sợ hãi vì cô đơn (thay vì là ung dung, thong dong tự tại). Thậm chí bắt con phải sợ hãi vì những gì tốt đẹp nhất, thiêng liêng nhất trong đạo đức của một chúng sanh, mà lắm khi buộc chúng con phải khước từ, chạy trốn. Cũng vì vô minh nên lầm tưởng và sợ hãi chúng, phải không?

Chừ giờ con còn muốn sợ hãi, muốn uất hận, khổ đau đến bao giờ nữa đây (!?)”. “Không…, không….! Con quyết không đầu hàng”. Con gào thét trong vô thức, như giữa một khoảng không mênh mông vô tận, lờ mờ ánh sáng, tim nhói đau mà lã chã lệ dâng tràn!…

Hít thở thật sâu, lắng dịu, tĩnh tại, thật an nhiên nhìn vào nó: “nhức à, nhức à”, cứ nhẹ nhàng thôi. 1 phút, 2 phút trôi qua, rồi 3, 4 phút… Ôi, bay bổng quá, thân thể ta đâu mất rồi! An lạc quá! Bình yên quá!… Ta đang ở cảnh giới nào đây mà sao khinh an, hạnh phúc lạ thường ?

Ôi, ngài Đại đức ơi, con sướng vui vô tận! Con đã làm được rồi, quả thật diệu kì thay! Đã 2h10p kể từ lúc con xả thiền. Bấy giờ con mới hiểu thế nào là những giọt nước mắt hạnh phúc, kinh cảm phát sinh từ Ân Đức vô lượng của Đức Phật! Con lặng yên, mặc cho lệ xuôi dòng…Nhưng sao ngọt ngào khóe môi. Thật là:

“Dẫu tại bãi chiến trường,

Thắng ngàn ngàn quân địch,

Tự thắng mình tốt hơn,

Thật chiến thắng tối thượng.”

(Pháp cú kinh 103)

Lành thay! Hi hữu thay! Con thiết nghĩ trên chốn nhân gian này không có một phương linh diệu dược nào tuyệt vời hơn, có thể thay thế Pháp bảo cao thượng mà con có được, để chữa lành, để khơi dậy sự sống, khởi sắc màu yêu thương nơi một thân tâm vốn dĩ đã cằn cỗi và như đã chết tự thuở nào!

Bởi vậy thân thể bệnh hoạn của con dần trở nên mạnh khỏe, những chứng bệnh trước đây của con, nay cũng không cánh mà bay đi đâu mất rồi! Tâm con thường an vui buông xả, hằng hướng đến sự an lạc vô bờ và có lẽ nhờ vậy mà sắc diện con phát sanh lên ánh sáng!

Nhiều người cứ khen con sáng hơn, trông bình an hơn và nhất là trẻ và tinh anh hơn trước khi hành thiền nhiều lắm! Ôi, đã qua rồi cơn ác mộng trong biển khổ trần ai!

Con vô cùng biết ơn sâu sắc ân đức trời bể của ngài Thiền sư – Một vị Thầy, một người Cha luôn từ hòa, với tâm nguyện vì đàn con còn thơ dại, đã phạm phải biết bao lỗi lầm nhưng thật đáng thương! Bởi vậy, hôm nay đây chúng con tụ họp về đây để xin sám hối và khát khao da diết sự giải thoát khỏi bể mê, trầm luân miên trường này.

Ôi, tả sao cho xiết những ân đức trời bể của ngài Thiền sư – Một sứ giả của Như Lai, phụng mệnh dìu dắt chúng con ngược dòng trở về bến giác.

“Ơn giáo dưỡng một đời nên huệ mạng

Nghĩa Ân sư muôn thuở khó đáp đền.”

Vậy nên, từng lời, từng câu Ân sư chỉ dạy, con luôn khắc cốt ghi tâm, để thực hành theo. Tinh tấn, niệm niệm công phu khi đi, đứng, nằm ngồi, tham thiền niệm ân đức Phật.

Mỗi lần con niệm tưởng đến ân đức Phật là sự hiểu biết về Đức Phật tăng trưởng, lòng thành kính, thương mến, niềm tin tưởng trong thiện pháp cứ theo đó mà luỹ tiến vô vàn!

Con nghĩ bên con luôn có chư Thiên hộ trì. Con rất tự tin, mọi sự sợ hãi đều biến mất. Nhờ đó mà con hiên ngang, vững chãi trước thử thách, sóng gió của cuộc đời vốn dĩ vô thường này.

Con niệm ân đức Phật chính là nguồn sức mạnh nơi tâm linh vô cùng thiêng liêng, mầu nhiệm, cao quý, hiếm hoi, hỗ trợ con tiếp bước trên con đường gieo nhân, tác phước, vun bồi thiện nghiệp hướng về sự giác ngộ cao thượng. Cũng như trong đời thường, cứ mỗi lần con làm được việc tốt thì tâm con nhẹ nhàng vô cùng.

Ân đức Ngài thật diệu vi, sâu sắc rộng lớn, vô lượng vô biên.

Trở về cuộc sống, thật vui sướng, hỷ hoan khi được chia sẻ những kinh nghiệm quý báu của mình cho bà con gần xa, bởi ngài Đại đức đã dạy chúng con: “Trong tất cả sự bố thí, sự bố thí Pháp là thù thắng nhất”.

Con hướng dẫn bà con về cách niệm Phật, cách quy y Tam bảo… Hay giữ gìn ngũ giới thường nhật và thuận duyên hành trì bát quan trai giới cho được trong sạch vào những ngày mùng 1, 8, 15 và 23 mỗi tháng.

Con rất mong sao cho mọi người ai cũng hiểu được và nỗ lực hành theo, để được sự lợi ích vô lượng vô biên v.v…

*****+*****

Con thật cảm động và tri ân trước tấm lòng cao thượng của Ngài Thiền sư. Những thời Pháp thiêng liêng, cao quý của Ngài, như một hồi chuông cảnh tỉnh được gióng lên giữa đêm trường tĩnh mịch, đương phủ trùm lên cơn mê ngủ của thế gian, mà giờ đây con có thể tỉnh thức để từng bước hướng dẫn lại cho những chúng sanh lầm lạc như mình, bước đầu tiên làm nền tảng đó là Giới:

Ngũ giới bao gồm:

  1. Không sát sanh;
  2. Không trộm cắp;
  3. Không tà dâm;
  4. Không nói dối;
  5. Không uống rượu và dùng các chất say;

Bát quan trai giới:

Ngoài 5 giới kể trên, thì thêm 3 giới nữa, đó là không ăn sái giờ; không trang điểm, thoa dầu thơm, dồi phấn và đeo tràng hoa; cuối cùng là tránh nằm ngồi nơi quá cao và xinh đẹp. Đặc biệt trong giới thứ 3 của Bác Quan trai có khác với giới thứ 3 của Ngũ giới đó là “Không hành dâm”.

Vì sao? Bởi vì Phật dạy:

“Chúng sanh được sanh về cõi trời cũng nhờ giữ giới. Chúng sanh được giàu sang cũng nhờ giữ giới. Chúng sanh được an vui cũng nhờ giữ giới. Chúng sanh được giải thoát, nhập Niết bàn cũng nhờ giữ giới…”

Với phước lành mà con có được từ vô thỉ kiếp đến nay, nguyện cho tất thảy mọi người đều được hữu duyên với Chánh pháp, với Ân sư để rồi bước đi trên đạo lộ tầm cầu Pháp bảo cao thượng, chứng ngộ Niết bàn.

Riêng bản thân, con cũng nguyện cho mình luôn tỉnh giác để luôn tinh tấn tu tập cho đến hết kiếp người. Mấy chục năm qua con lầm lạc, không lối thoát! Nhưng hôm nay con thật sự hạnh phúc, toại lòng vì bên cạnh con luôn có Ân sư dìu dắt. Lòng thầm biết ơn những nghịch cảnh, những oan trái để rồi ngộ sâu một chân lý tối thượng:

“Nghiệp đến làm mình khổ, nhưng khổ do đâu, do ta dính mắc, chấp chặt vào nó, nếu ta biết xả ly, tâm chỉ chuyên nhất vào đề mục ân đức của Đức Phật thì hỷ lạc phủ đầy, lấy đâu ra mà phiền não xâm chiếm, do tâm chỉ có một mà thôi”. Quả thật, chỉ có thiền mới làm được điều tuyệt diệu không thể nghĩ bàn này.

Quả như lời Phật dạy:

“Không có một gì khác có thể mang lại lợi ích lớn lao đến con người nhiều hơn, như một cái Tâm được thuần dưỡng, canh phòng và trau dồi”.

Con xin thành kính tri ân đến Ngài Thiền sư Đại Đức Thiện Minh và con xin kính dâng phần phước báu thanh cao này đến cho Người. Nguyện cầu cho Ngài pháp thể khinh an, tâm bồ đề viên đắc và luôn thành tựu đại nguyện trên bước đường hoằng dương Chánh pháp, tế độ chúng sanh.

Con xin tri ân những nhân duyên quý báu đã hội ngộ để khóa thiền của chúng con được thành tựu mỹ mãn, đó là nhà tài trợ – Chủ tịch HĐQT Công ty Beegreen kính quý, được biết là người bạn cùng lớp của Ngài Thiền Sư khả kính, với đại thiện tâm đã làm phước hỗ trợ toàn diện cho khóa thiền chúng con, tạo mọi điều kiện thuận lợi và tốt đẹp nhất để chúng con được an tâm tu hành.

Nhân đây, con chân thành kính xin hồi hướng phần phước lành và công đức mà con đã tạo đây, đến tất cả đại gia đình quý Đại thí chủ kính mến, cùng toàn thể quý vị và thân bằng bữu quyến của quý vị còn tại tiền cũng như đã quá vãng… Kính mong toàn thể quý vị hoan hỷ với phần phước thiện mà con đã trong sạch làm đây.

Con xin chân thành tri ân đến quý vị Hộ Pháp, Sư Bác sĩ Chơn Minh, Sư cô Bi Nguyện, đặc biệt là Ban hộ thiền – Những người con được trưởng thành từ những khóa thiền của Ân sư, cùng Ban hậu cần của Oceanami resort nơi đây với tấm lòng nhiệt thành và vô cùng chu đáo đã tạo duyên lành hỗ trợ cho tất cả hành giả chúng con có nơi tu học thật tốt, có được cơ hội trau dồi thân tâm, để tăng trưởng thêm phước báu của mình.

Con nguyện đem công đức này hướng về khắp tất cả chúng sanh trong mười phương pháp giới phát huy Phật tánh và sống trong an lạc!

SADHU, SADHU, LÀNH THAY!

ARAHAM ĐỨC PHẬT TRỌN LÀNH!

– – – – – – – Sadhu! Sadhu! Sadhu! – – – – – – –