Họ và tên: Nguyễn Đức Tĩnh

Pháp danh: Tuệ Siêu

Năm sinh: 28/4/1978

Số điện thoại: 097 889 0348

Địa chỉ: 266 Nguyễn Trãi, Thanh Xuân, Hà Nội.

Nghề nghiệp: CTHĐQT CTCP Thương Mại và Sản Xuất Cafe Việt Nam

 

     Kính thưa ngài Đại Đức Thiền Sư khả kính!

Kính thưa quý Pháp hữu thân mến!

Tôi xin chân thành chia sẻ một số trải nghiệm khiêm tốn của mình đến quý bạn hiền, pháp hữu xa gần…. Nếu có ngôn từ nào chưa hợp lẽ kính mong quý bạn hoan hỷ và bổ chính cho, để những lần chia sẻ sau sẽ được hoàn mỹ hơn. Xin tri ân quý vị nhiều lắm vậy!

Trong dòng tâm thức của tôi:

  • Dường như sự tái sinh đến kiếp này “Không Qua Tử Nghiệp”! Nên những hình ảnh thuộc về kiếp trước vẫn còn hiện lại trong tôi thật rõ ràng.
  • Tôi còn nhớ ngày tôi đi tái sinh theo nguồn sáng rực rỡ ấy. Trùng với ngày bế mạc khóa thiền của một vị Thiền sư đáng kính.

Tôi còn nhớ rõ lắm! Kiếp trước tôi là cháu của một địa chủ giàu có nức tiếng một vùng. Và chắc có lẽ do định luật nhân quả nghiệp báo ứng mãi diễn tiến vận hành trong tâm thức. Nên trong tôi có hầu như đầy đủ những thói hư, tật xấu xa, mà các bậc thiện trí thức trong đời thường khiển trách. Như sự ngạo mạn, hiếu thắng, tự cao, tự đại, ngã mạn,… Luôn muốn sống trên, trước nhiều người, trong tôi sự hung bạo, sự liều lĩnh, tính bướng bỉnh… Dường như cũng chẳng muốn thua kém ai!!!

Nhưng có lẽ do nhờ một duyên lành nào đó trong quá khứ, nên tôi sinh vào một gia đình có hiểu biết được chút ít Phật pháp. Mặc dù nó khá mơ hồ, mông lung…. Và tôi cũng không hiểu một cách rõ ràng cho lắm!

Tuổi thơ tôi được trải nghiệm khá nhiều thứ…. Tôi được xếp vào hạng học sinh giỏi và thường được thưởng nhiều tiền vào mỗi kỳ học,…. Nhưng song song bên cạnh đấy là những trận chiến đầy máu me. Tôi thường thích người ta gọi là đại ca, là đàn anh. Thậm chí ngay cả các bạn học cùng lớp cũng phải gọi tôi như vậy. Nếu không, những trận đòn của tôi sẽ ập xuống đầu bất kỳ ai dám trái ý.

Tôi còn nhớ trong một lần đánh nhau với một đại ca lớp lớn hơn, tôi bị dao chém đứt hết áo. Vậy mà mặt tôi lạnh tanh không hề run sợ mà cầm cây đánh lại đến cùng!

Có lẽ vì sự liều lĩnh ấy, mà bọn chúng nể sợ tôi!

Phần lớn học sinh trong trường, những người không thuộc đệ tử của tôi, thường phải chịu sự cống nạp tiền hàng ngày! Mỗi khi tôi muốn ngay cả lớp lớn hơn cũng vậy. Nên tôi đắc ý lắm!

Thú vui của tôi hàng ngày cũng khá là kỳ dị. Tôi thích chinh phục thiên nhiên. Bên cạnh ấy, tôi cũng bày ra lắm trò, lắm chuyện! Nào là bẫy chim, bắt thú, bắn cá, dọa ma hàng xóm láng giềng… Nhìn sự hoang mang sợ hãi chạy tán loạn của họ là tôi lấy làm đắc tâm đắc chí lắm…!

Tôi thích bắt chim non và nuôi chúng lớn, khiến cho chúng nhầm tôi là mẹ. Để rồi mỗi lần đi học về huýt sáo là cả một bầy chim từ khắp nhiều nơi bay về đậu quanh người tôi. Tôi thích thú với sự phục tùng ấy…..

*****+*****

Lớn lên, tôi làm qua khá nhiều nghề nghiệp và dừng lại ở con đường kinh doanh sản xuất. Tôi là một chủ doanh nghiệp cũng tương đối gọi là thành đạt và cũng được nhiều người biết đến ở Hà nội.

Nói đến ngành cà phê trong Nam thì có Ông Long Hà Nội, Còn ngoài Bắc thì có Ông Tĩnh. Mặc dù nhiều người biết đến tên tuổi tôi, nhưng tôi thường giả vờ phớt lờ (phớt tỉnh Ăng lê). Tỏ như không thèm quan tâm đến những điều đó!

Trong làm ăn, tôi thích triệt hạ cho đối thủ phá sản. Những gì không giải quyết được bằng thương trường thì tôi giải quyết bằng xã hội đen. Những người xung quanh sợ tôi lắm! Vì có lẽ họ sợ tôi có thể nổi giận bất kỳ lúc nào, không vì lý do gì, không theo chu kì nào?!

Có lần tôi cho nghỉ việc một lúc cả 9 người, với lý do đơn giản là trái ý tôi. Tôi có khá nhiều bạn bè làm quan chức. Có lẽ tôi ỷ lại vào đó, nên chẳng mấy nể sợ ai. Từ những sếp công an cho tới bộ nọ, sở kia. Có những lúc họ cùng tôi chè chén,… thâu đêm suốt sáng, những cuộc nhậu nhẹt say khướt. v.v…

Tôi là người đam mê tiền, xe, súng và đàn bà…. Lẽ chăng, nhiều thứ khiến đàn ông tối tăm, hư hỏng, đam mê sa đọa,.… Thì ai mà chả như tôi (?!)

Tôi có hai khẩu súng ngắm bắn tỉa thuộc dòng hàng hiếm ở Việt nam. Tôi thường có những chuyến tổ chức đi săn hoành tráng cùng anh em bạn bè hoặc các sếp lớn. Rồi những nụ cười man rợ, thỏa chí được cất lên, những tiếng trầm trồ thán phục, khi những con vật tội nghiệp, đáng thương bị ngã gục xuống trong đau đớn, hoang mang, ngơ ngác… !!! Và không hiểu chuyện gì đã và đang xảy đến với chúng!

Bởi chúng làm sao có thể ngờ được, sự sát thủ lén lút của chúng tôi trong tầm bắn xa quá mà! Tiếp theo sau đó là những buổi rượu chè thưởng thức chiến lợi phẩm từ những con vật xấu số!… Có lần tôi bị súng bắn vào tay máu me ghê gớm lắm! Tôi bình thản ngắm nghía vết thương, băng bó rồi tự lái xe về Hà nội để phẫu thuật trong sự kinh sợ của mọi người. Dường như tôi không còn sợ cái chết, nên tôi thấy bình thản lắm. Tôi nằm cho họ phẫu thuật 4 hay 6 giờ gì đó vì viên đạn chui vào tủy nhưng rồi tôi vẫn tiếp tục săn bắn…. Những ác nghiệp, vô minh như vậy cứ thế diễn ra, trải dài theo năm tháng …!

Rồi một hôm, trong nỗi buồn miên man, tôi tìm được một số điện thoại của một người. Người này qua sự suy đoán ban đầu có chút liên quan đến việc riêng của tôi.

Theo thường lệ, lúc đầu tôi định dùng công nghệ xem người ấy ở đâu, rồi dùng xã hội đen để giải quyết theo ý mình. Nhưng sau đó, tôi tìm hiểu ra thì người ấy không phải như người tôi đã nghĩ, mà là một vị tu hành, em của một vị Thiền Sư khả kính.

Qua cuộc trao đổi trên điện thoại và có lẽ do nhờ chút nhân Phật pháp tồn đọng ngủ ngầm trong quá khứ, mà trong lòng tôi trổi dậy sự tôn kính, tôi thay đổi cách xưng hô, cách nói chuyện. Và kì lạ là người ấy nói chuyện với tôi cả thời gian dài trong một buổi tối, mặc dù chưa một lần biết mặt! Đây là điều chưa từng bao giờ xảy ra với tôi!

Người ấy chia sẻ với tôi về Phật Pháp. Mặc dù về lý thuyết tôi cũng chưa nghiên cứu được kỹ lắm! Tôi chia sẻ lại người đó lắng nghe,… Nhưng đặc biệt rằng có cái gì đó, ở nơi con người này có luồng sóng mát mẻ từ bi truyền vào con người tôi, làm cho tôi thấy bình yên và an lạc một cách lạ lùng!

*****+*****

Những ngày tiếp theo, tôi gặp mặt người đó. Người đó truyền cho tôi nghe về pháp Từ Bi Hỷ Xả của Thiền Sư Thiện Minh.

Người đó dạy tôi về Thiền định.

Kì lạ! Sao tôi có thể bỏ việc ngồi nghe người khác nói nhỉ. Sao tôi lại quỳ gối nhỉ! Cái đầu gối tôi có quen quỳ bao giờ đâu? Tôi đi chùa cũng chỉ đứng vái Phật thôi! Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cứ thế cuốn theo người ấy cho đến một ngày tôi giật mình. “Ôi! Những giọt nước mắt!”– Tôi đâu có buồn! Cái gì lăn dài trên gò má mình vậy? Một cảm giác hạnh phúc lạ thường chạy qua từng tế bào, nó chui ra từng lỗ chân lông, rồi lại chui vào làm cho tôi kinh cảm. Tôi lau vội nước mắt, ngửa mặt lên trời tránh đi sự để ý của mọi người.

Sao hôm nay bầu trời đẹp lạ! Mát mẽ hơn mọi khi! Sao tôi thấy yêu cuộc đời này vậy? Sao tôi thấy yêu thương mọi người như chưa bao giờ được yêu như thế! Cái cảm xúc an lạc hạnh phúc này từ đâu mà ra? Nước mắt lăn dài mà không hiểu chuyện gì đã xảy đến, đành đứng yên lặng… Trong cái cảm giác hạnh phúc, niềm an lạc ngập tràn như chưa bao giờ có được!

Những ngày tiếp theo, tôi như một người khác, nụ cười dường như luôn ngự trị trên bờ môi một cách tự nhiên. Tôi không hiểu vì duyên cớ gì? Tại sao lại có trạng thái này thường hiện hữu trong tôi?

Những nếp nhăn cau có phủ trùm trên gương mặt ngày nào nay biến đâu mất rồi? Thay vào đó là sự căng tràn sức sống! Tôi thấy yêu thương mọi người, ngay cả những người mà tôi ghét và oan trái với tôi nhất!

Trước đây tôi thường tôn thờ câu: “Quân tử trả thù mười năm không muộn” để hạ quyết tâm báo thù những người có oan trái với tôi. Vậy mà giờ đây tôi không thể cáu giận ai nữa! Tôi thích làm nhiều việc tốt, nghĩ về điều tốt và mỗi lần như vậy nước mắt lại lăn trên gò má! Sự an lạc của tâm từ bi đó cứ lặp đi, lặp lại khiến tôi nghĩ cuộc sống thế là quá đủ! Tôi chẳng cần tu tập gì nữa!

Cho đến một ngày, người ấy đăng ký cho tôi tham gia khóa thiền 7 của Ngài Thiền Sư Thiện Minh. Nói thật tôi chẳng thấy hứng thú hay mặn mà gì mà lại phải cạo đầu nữa chứ!

Tôi cạo đầu không phải vì giác ngộ gì cả, mà nghe nói làm vị Sư thì được kính trọng hơn. Mà tôi thì không thích đứng dưới hay đứng sau người khác. Thế nên tôi cạo đầu ra đi và tham gia vào khóa thiền phó mặc theo ý của người khác.

Mọi thứ không đơn giản như những gì tôi nghĩ! Tôi phải dọn bàn ghế, ăn không theo như ý, không có sữa uống thoải mái như mọi người kể. Vì điều kiện khách quan trong khóa thiền, nên không được ở gần phòng Thiền Sư như đã hứa, không được chạy sang phòng Thiền Sư để trình pháp bất kỳ lúc nào muốn như người ấy kể. Ngay cả ở cũng không giống tôi tưởng tượng, 30 người một căn nhà.

Tâm sân, tâm ngã mạn của tôi nổi lên “mình là ông chủ sao phải như này như này….”. Sự sân tâm, sự ngã mạn, tâm lý hoài nghi… ngự trị cho đến buổi sáng hôm ấy.

NHỮNG NGÀY CUỐI ĐỜI

* Duyên khởi:

Tiếng chuông đồng hồ reo lên, tôi ngồi dậy cùng mọi người sửa soạn qua thiền đường. Sau một hồi an tọa tôi làm theo những lời ngài Thiền Sư chỉ dạy. Niệm Ân đức Araham trong tâm khoảng 15 phút trôi qua, bỗng chợt thấy có gì sáng chói nhưng yếu ớt. Tôi lấy làm giật mình và ngay lập tức bóng tối quay về như cũ.

Trong lòng đầy thắc mắc muốn chạy tới ngài Thiền Sư để được chỉ dạy. Nhưng không được vì ngài bận cả ngày và nhiều việc cho đến thời thiền buổi chiều:

Ái chà! Ái chà! Sao đau ghê gớm, mà cái đầu cứ mụ đặc, tức thật, sân thật. Sao mọi người làm được mà mình kém cỏi thế này hè? Cơn đau, tê lại ùa về, đau à! đau à…! Lời ngài Thiền Sư hiện lên, mà sao đầu tôi vẫn đen đặc vậy?

Đã thế thì đau luôn đi! Chết thì chết luôn xem nào! Arahan, Arahan… Arahan…..! Trời! Sao yên tĩnh vậy hơi thở nghẹn! Nỗ lực, nỗ lực đến tận sức bình sinh, lòng dặn lòng,… Và  rồi một thứ ánh sáng rực rỡ tràn ngập an lạc, niềm hạnh phúc dâng trào trong tôi, hơi thở dần dần nhẹ nhàng. Tôi cố gìn giữ duy trì dòng niệm trên Ân đức Arahan, Arahan …. Không để ý tới thứ ánh sáng đó (theo lời ngài Thiền sư hướng dẫn) nhưng than ôi! Bất giác nước mắt đã hai hàng…. Sau khi xả thiền một sự mãn nguyện khởi lên trong tôi:

“À! Thế là đã có vốn rồi! Về Hà nội được rồi…! Cũng như pháp tâm từ thôi có gì đặc biệt đâu (?!)”. Tôi muốn chạy tới Thiền Sư để khoe thành quả, chiến tích của mình, nhưng ngài bận, bận… Có lẽ theo sự sắp xếp của Chư thiên!

*****+*****

* Ngộ giới:

Cả ngày hôm sau tôi ngã mạn không giữ giới nữa! Không thích tịnh khẩu nữa! Cho mình tự do phóng tâm tùy ý và thế là cả một ngày trôi qua nhạt nhẽo và vô vị làm sao?! Tôi không thể bới tìm lại được ở đâu ra cái cảm giác định tâm sung mãn an lạc, tuyệt vời vô giá ấy của ngày hôm qua được nữa!

Ngay cả câu nói nhỏ nhất của ngài Thiền Sư: “Mật ong nếu đói dùng rất tốt! Còn nếu dùng theo ham muốn là phạm giới”!

Trời ạ! Dùng xong ly chanh mật ong, rồi ngồi thiền mà nước miếng chảy như thế này thì định sao nổi! Tôi mỉm cười mãn nguyện thầm nghĩ:

“Thưa ngài Thiền Sư khả kính! Con đã hiểu mỗi lời ngài nói ra dù là nhỏ nhất cũng là trân quý vô cùng. Nếu chúng con bỏ qua một câu nào chắc chắn chúng con sẽ không bao giờ có thành tựu!!!”.

*****+*****

Nhân “Giới” sinh Quả “Định Tâm

Thể Nhập Vào Nguồn ÂN ĐỨC ARAHAN Vô Lượng Của Đức Phật 

Thấu Hiểu, Cám Kích và Xúc Động Trước Ân Đức Nhiệt Tâm Giảng Dạy Của Ngài Thiền Sư Khả Kính!

Ngày thứ 3 tiếng chuông reo lên!

Tôi lại lên thiền đường cùng mọi người với tâm chí thành tuân thủ giới luật của ngài Thiền Sư chỉ dạy!

Trong lúc ngồi thiền định, nhiếp tâm liên tục trên dòng niệm tưởng Ân Đức Araham, Araham, Araham,… Không gián đoạn, bất giác nguồn ánh sáng được chiếu toả lên. Cảm giác niềm hạnh phúc, an lạc vô lượng vô biên sung mãn dâng tràn, đượm nhuần khắp cả châu thân… Điều vô cùng mới lạ rằng, tôi cảm thấy thể xác tôi như được gột rửa. Tôi thấy trong thân tâm mình trong veo như lu nước suối, mát mẻ và bình an một cách tuyệt vời. Tôi nghĩ rằng chẳng có đủ ngôn từ nào để có thể diễn tả được trạng thái bình an và hạnh phúc thần tiên đó được!

… Xả thiền thôi! Ôi sao mỗi lần nhắm mắt là ánh sáng chói chang, sáng lòa, niềm hạnh phúc, an lạc tràn ngập vậy hè? Khác hẳn mọi lần nhiều quá!

Tôi đi kinh hành và dùng bữa sáng trong ngập tràn hạnh phúc, nguồn ánh sáng rực rỡ giữa ban ngày. Mỗi khi nhắm mắt, tôi cố tìm cách che dấu, không để mọi người thấy dòng nước mắt của mình “ nước mắt của đấng nam nhi, mắc cỡ và xấu hổ lắm!” trong lòng muốn hét to:

“Ngài Thiền Sư khả kính ơi! Con cảm ơn công đức của ngài!”. Tôi muốn chạy thật nhanh đến trước mặt ngài Thiền Sư để trình pháp, để giải bày Ân đức cao thượng của ngài. Mà lúc đó lại chưa đủ duyên, nên đành thôi, im lặng vậy!

Những ngày sau đó, nguồn ánh sáng mà ngài Thiền Sư kính mến chỉ dạy cho tôi đi tìm, đã dẫn tôi từ bỏ cõi đời này và tái sinh thành một kiếp người mới…     

*****+*****                              

* Bước Đi Trên Con Đường Giải Thoát!

Tưởng Nhớ Đến Ân Đức của Ngài Đại Đức Thiền Sư:

Thưa ngài Thiền Sư khả kính!

“Tuệ Siêu”, cái tên mà có lẽ ngài đã đặt cho con từ kiếp trước và kiếp này con xin được dùng lại.

Thưa ngài! Cái tên “Ông Tĩnh” “ Anh Tĩnh” này làm cho con thấy thật sự run sợ! Người đó là ai chả nhẽ lại là chính con ư! Một kiếp gây tạo nên bao ác nghiệp mê lầm đáng sợ!

Thưa ngài! Nếu có thể làm gì để báo đáp ân đức của ngài con xin hết lòng thành kính!

Thưa Ngài! Sau khi hữu hạnh được tái sinh lại kiếp sống trong giới luật, con đường thiện hạnh vô cùng cao quý giữa kiếp nhân sinh này! Con được hiểu rõ cái thân và tâm của mình, thấy rõ sự vô thường, bản chất vô ngã của thân này!

Con thấy rõ sự tạm bợ của thân này! Con không muốn dính mắc tới nó nữa. Thưa Ngài! Sau khi tái sinh con thấy rõ được giới luật của Đức phật là con đường giải thoát cao quý và cao thượng nhất!

Thưa Ngài! Sau khi tái sinh con đã hết sự nghi ngờ về con đường giải thoát của Đức phật, con đã hết nghi ngờ về giới điều của Phật chỉ dạy!

Thưa Ngài! Sau khi tái sinh, con muốn tận diệt Tam độc: Tham, Sân, Si. Con không muốn tái sinh thêm kiếp nào vào cuộc đời này nữa!

Thưa Ngài! Con đã được thấy rồi, ngộ rồi, con hiểu rồi. Con đã được ngài dẫn dắt tới con đường của chánh pháp!

Con thành tâm phát nguyện lời chơn thật rằng: “Cho đến khi chứng đắc vào đạo quả Niết Bàn, tầng Thánh nhơn cuối cùng, con sẽ cố gắng sống trong phúc lành trí tuệ của giới luật mà Đức Phật đã vì chúng sanh bi mẫn chỉ dạy. Để cho con mãi được tiến hoá, sự lợi ích sự bình an lâu dài”.

Nhân đây, tôi xin gửi lời chân thành cảm tạ rất nhiều đến Ban Giám Đốc và toàn thể cán bộ nhân viên Oceanami Resort, Ban Dự Án Salagarden. Và nhất là Ông Chủ Tịch HĐQT Công Ty CP BEEGREEN Nguyễn Mạnh Hùng, là vị Đại Thí Chủ kính mến của toàn thể khoá thiền. Người đã hoan hỷ rộng lượng cung cấp và ủng hộ toàn bộ tịnh tài cùng nhiều phương tiện quý báu, chỗ ở, chỗ hành thiền, vật thực v.v… Tạo một cơ hội vô cùng tốt đẹp cho hầu hết, phần lớn toàn thể hành giả đạt được nguồn phúc báu và phúc đức vô lượng vô biên.

Tôi xin gửi lời chân thành cảm tạ rất nhiều đến BTC, Ban Hộ Thiền cùng tất cả quý vị có sự ủng hộ trực tiếp hoặc gián tiếp…

Tôi xin chân thành hồi hướng tất cả phước báu gì mà tôi đã tạo được từ khoá thiền VII vừa qua đến quý vị cùng toàn thể đại Bửu quyến của quý vị. Ngưỡng cầu cho tất cả luôn được nhiều hạnh phúc an lành như ước nguyện trong đức từ bi vô lượng của Đức Phật.

Thành kính tri ân ngài Thiền Sư khả kính!

Thành kính tri ân Sư cô Bi Nguyện!

Araham Đức Phật trọn lành.

– – – – – – – Sadhu! Sadhu! Sadhu! – – – – – – –