Họ và tên: Nguyễn Quỳnh Phương Anh

Sinh năm: 16/02/1997

Số điện thoại: 0913 351 547

Email: phuonganh1697@gmai.com

Địa chỉ: Khu 6, thị Trấn Phong Châu, Phù Ninh, Phú Thọ

Tốt nghiệp tại: Trường Đại học Remit

     Thưa ngài Thiền Sư!

Con bước vào khoá thiền với tâm trạng mệt mỏi, rã rời,… vì trước đó phải lo nhiều thứ, làm đầu óc con rối ren. Cả tuần chẳng ngủ được, con cảm thấy như cái xác khô không chút năng lượng!

Nhưng không hiểu sao vào khoá thiền, con như có một sức mạnh vô hình thôi thúc con. Con vui thú mỗi lần lên thiền đường, dù mới là những ngày đầu tiên. Cái đầu tiên, khi mà ai ai mới thiền cũng phải trải qua là sự đau đớn!

Thời thiền của con tăng trưởng nhanh chóng, từ 30p, 50p lên 1h30p ngay ngày đầu tiên!

Vì đau đến mấy con vẫn chịu. Cảm giác chân cẳng và mông bên trái đông cứng lại, muốn lìa thân thể. Nhưng nó cứ ở đâu đó mà chà đạp tinh thần con!

Con đau đến nín thở, cảm giác nước mắt trào ra. Mà con nghĩ: “Trời ạ! Đau thế này chẳng là gì so với mọi người cả, nên là ngồi tốt đi!”.

Con chống đỡ cơn tức tối. Con kiềm nén đủ điều, thì nó càng thách thức con với một nụ cười đắc thắng. Con tức lắm, con không cam lòng nên con đi hỏi chuyện chị Diệu Khả.

Và có lẽ, đó là một trong những lời động viên hữu ích nhất con từng nghe: “Ung dung trước phiền não”.

Trời ơi! Từ “ung dung” nghe sao mà hay đến vậy! Cảm giác như trước bão bùng, thiên tai mà người ung dung vẫn đứng đó nhưng vẫn mỉm cười được!

Rồi Tín, Tấn, Niệm, Định, Tuệ. Suốt… ngày sau, con đã lặp lại trong đầu con câu này hàng trăm lần!

*****+*****

Ngày hôm sau con quyết tâm “ung dung” trước mọi thứ với một tinh thần chuẩn bị cao độ. Con lên đường đi chiến đấu.

Và sau một giờ niệm đi niệm lại, con đạt đến một cảm xúc vô cùng thiêng liêng!

Con nghĩ về mọi lời thầy giảng trong từng câu Arahan, từng điều con đọc về Ân đức của Phật. Con suy nghĩ về sự khổ, về thân quyến về chúng sanh!

Con thương chúng sanh vô cùng, chúng sanh nào cũng khổ, nhưng đã khổ lại còn vô minh… Bản thân con bây giờ mới biết đến Đức Phật. Con cảm giác như cuộc sống của chúng con thay đổi hoàn toàn vậy. Con tự hỏi “Sao bây giờ con mới biết Phật, Pháp, Tăng? Tại sao con lại phí hoài cả đời như vậy?”.

100 nghìn suy nghĩ và con đã khóc nức nở cũng là lúc con hoà cùng dòng niệm trên Ân đức Arahan thiêng liêng tối thượng!

Xả thiền, con cảm thấy nhẹ nhõm bao nhiêu, xả được cảm thọ, xả được một nỗi niềm thống khổ. Đó là ngày con ngộ Pháp (đạt pháp an tịnh).

*****+*****

Một trong những thời thiền tiếp theo, con lại khóc tiếp (2 ngày đó con khóc nhiều vô cùng… huhuhu…). Nhưng lần này con cảm thấy có Đức Phật đứng bên tai con, như nghe mọi điều con nói với Ngài. Con sám hối thì con khóc, con cảm ơn Ngài thì con cười, lần nào Ngài cũng nhìn con cười hiền khô!

Như chị Sukha nói: “Ngài giống như một người Cha lành, không xa xôi mà ngay cạnh con lúc đó”. Cảm giác như được tâm sự với Ngài ! Rồi Người con như trên mây, đung đưa nhẹ nhẹ và nhập vào sự định tâm liên tục trên dòng Ân đức Araham “Định”! nó bình an vô cùng, tất cả mọi thứ lắng xuống, chỉ còn tiếng Arahan đều đều bên con. Đến đó rồi ngồi mấy tiếng cũng ngon nghỉ hết ạ!

Ngày hôm sau, có một thời thiền con phát nguyện 2h, nhưng lúc mở mắt ra vì tiếng chuông là 3h mà con không hề hay biết!

Sư phụ mãi sau mới bảo, vì Sư không đánh chuông lúc 2h. Khi đó con mệt lắm, mỏi lắm, người vừa rã rời, vừa hôn trầm, đau điếng muốn gục mà con quyết tâm phải có chuông mới dậy. Tiếng chuông vang lên con mở mắt nhìn xung quanh chỉ còn Sư phụ, chị Diệu Khả và bố con đang chờ.

Lạy Sư phụ, con đứng dậy mà đầu gối con như vỡ ra. Đêm đó, khó khăn lắm con mới ngủ được vì con thương và biết ơn bố thức với con đến 11h, đưa con về. Con sợ bản thân con cố quá đã làm bố con mệt. Lúc đó, con cảm tạ vì có một người như bố con bên cạnh rất rất nhiều!

Sau hôm đó, con rút ra một bài học xương máu “Cố mà thế gian cứ nói hoài. Cố thôi đừng cố quá!”.

Một lần, 3 tiếng là con phí cả ngày hôm sau người ngợm như một cục bột mềm nhũn.

*****+*****

Những ngày sau con gặp hiện tượng rung, lắc, co giật rất mạnh – từ đó đến giờ cứ bắt đầu ngồi thiền là con lại giật.

Có một ngày, con niệm Arahan kinh khủng để nén sự vung. Cứ mỗi dòng Arahan con niệm giống một cục pin đang nạp lên cho bom nguyên tử. Con thấy một dòng điện chạy từ bụng con lên đầu theo cấp độ báo động rồi bom nổ đùng một phát!

Tất cả cảm thọ ở đầu gối đâm xuyên thủng, nổ tung ra hàng ngàn mảnh và tan ra như sương khói! Trời ơi, sướng lắm Sư Phụ ơi. Rồi người con nhẹ bẫng, an lạc, con biết con đã vào định!

Sau 5 ngày con Ngộ ra Phật Pháp rất nhiều. Con Nguyện về nhà sẽ trau dồi Phật Pháp chăm chỉ và mang ánh sáng giác ngộ đến mọi người xung quanh con.

Có một câu thơ con đã nghĩ ra trong lúc ham chơi, tư tưởng không nhập tâm và được truyền cảm hứng bởi thơ Sư cô ạ:

“Khi hai mươi, tưởng vừa bước vào đời!

Thấy Pháp, mới biết phí đời hai mươi!”.

Con xin cám ơn Đức Phật, Ngài Thiền sư và bố con đã tạo ra một khóa thiền ý nghĩa trọng đại như thế này.