Họ và Tên: Nguyễn Thị Hiền

Năm sinh: 1992

Nghề nghiệp: Kiến trúc sư / dạy học makeup

Điện thoại: 0941718036

Email: Hiennguyen336699@gmail.com

Địa chỉ: Đống Đa, Hà Nội

 

          Kính gửi Ngài Thiền Sư – Tiến sĩ Đại Đức Thích Thiện Minh – Nguyên bác sĩ y khoa Ngô Thành Thanh

          Kính gửi Sư Cô Bi Nguyện và toàn thể ban tổ chức.

 

          Con là Nguyễn Thị Hiền. Có lẽ những ngày qua là những ngày vô cùng đặc biệt và quá nhiều cảm xúc với con!

          Nhưng trước tiên con xin gửi lời biết ơn sâu sắc từ tận đáy lòng con đến Sư Phụ Thiện Minh. Ngài đã giúp con “ngộ” ra quá nhiều điều!

          Biết ơn tới Sư Cô Bi Nguyện đã tận tình giúp con những thắc mắc khi đăng ký. Nếu không con đã không có mặt ở khóa thiền thiêng liêng này!

          Biết ơn ban hộ thiền đã tận tình hướng dẫn, chu đáo về miếng ăn, chốn ngủ. Mọi người đã giúp những lúc con “vật vã” khi hành thiền để con được tỉnh táo và không bị đau. Biết ơn nhiều quá con cũng không biết nói sao cho hết tấm chân tình này!

          Con đã gác lại mọi thứ không nói với ai. Con còn có thêm một cửa hàng. Công việc nhiều quá nhưng những ngày qua có mặt tại đây – tại chùa Quan Âm này, thì chắc chắn đó là một cái “duyên” rất lớn.

          Không phải chỉ một mình mà cả chồng con nữa! Hai vợ chồng mới cưới được mấy tháng mà chưa đi chơi hay du lịch ngày nào. Vì quá bận rộn với công việc và đang trong quá trình nỗ lực quyết tâm về sự nghiệp nên nào dám nghĩ sẽ đi đâu! Ấy thế mà 2 vợ chồng có mặt tại đây. Đó là cả một sự quyết tâm và hướng về Phật, hướng về cái tâm của hai vợ chồng con.

          Ngày đầu tiên: bước vào chùa, con thấy thật nhiều người từ các nơi khác về đây. Đặc biệt những người già nhiều tuổi, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, đôi mắt các cụ cũng không còn sáng rõ. Nhưng các cụ có một năng lượng nào đó chạm đến con là sự thiện lành, là sự cảm mến nhau, thương yêu nhau. Vì khuôn mặt tuy mệt mỏi vì sức khỏe đường xa nhưng thật trìu mến và ấm áp.

          Rồi con tò mò về khóa học, về Sư rất nhiều. Mặc bộ y phục, cởi bỏ trang sức phấn son, tiền bạc. Con cảm thấy mình như một người khác. Cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, cười mỉm an nhiên.

          Đến ngày thứ 2: Ở đây, cũng tức là ngày đầu tiên được nghe Sư giảng bài. Có một năng lượng gì đó rất oai nghiêm từ Sư, khi Sư bước đi và ngồi lên bệ giảng.

          Ôi! Nhưng mà loa lại bị rè quá. Ngồi xa quá, không nghe thấy gì hết. Không hiểu gì luôn, thỉnh thoảng có những câu kì lạ mà con chưa nghe bao giờ!

          Mệt và buồn ngủ. Ngồi thiền đọc hết một giờ mà sao lâu quá vậy. Thời gian sao trôi chậm quá. “Ôi! Còn 5 ngày nữa. Thôi cố gắng” – con đã nghĩ vậy.

          Đến ngày thứ 3: Là ngày thứ hai học thiền , loa nghe rõ hơn. Con cảm thấy hay hơn rất nhiều. Nghe Sư giảng bắt đầu thấy thích hơn. Nhưng Sư không giảng nhiều, chủ yếu là ngồi hành thiền thôi. Buổi sáng con thấy có vài người khóc và hành động kỳ quặc. Con nghĩ thầm: “Họ bị hoang tưởng hay cảm xúc quá nhỉ?”

          Ấy thế, mà chiều nhắm mắt lại, niệm Araham. Con ngồi không nhúc nhích khoảng 40 phút mà chân đau quá trời, đầu gục xuống sàn nhà, chân còn đau hơn và khóc nức nở! Ôi ! Nhưng kì diệu quá! Cảm xúc lúc ấy vui sướng vô cùng. Cảm giác như bị lạc mẹ của mình, một tuần mới gặp mẹ mà vỡ òa ra…. Chuông kêu lên là 1 giờ tròn, con xả thiền luôn và ra khoe với chồng. Nhưng chồng vẫn chưa tin, vì chồng nói chưa thấy vậy nên chưa tin. Con buồn! Nhưng chân khỏe và thấy vui mừng lạ thường.

          Đến ngày thứ 4: Là ngày thứ 3 học. Con mới ngồi niêm thôi mà cái đầu lắc như điên rồ, không kiểm soát được!

          Sau đó một cảm giác muốn bung tỏa, mặt con nóng lên. Con nghĩ “cái gì đây?” rồi con vỡ òa lên khóc nức nở. Con không kiềm chế được!

          Con lắc lư nhiều hơn rồi ngã ngửa ra sau. Rồi con khóc tiếp rất lâu. Tay con, chân con mát lạnh rồi tay con có những hiện tượng như múa nhẹ nhàng. Con rất tỉnh nhưng không kiểm soát được. Rồi lại khóc, lúc vì đau, lúc vì tự nhiên cứ khóc một cách vô thức như vậy. Con ngạc nhiên vì những hiện tượng ấy. Và tối về con không thể nào ngủ được!

          Chữ Araham hiện lên trên đầu con liên tục, nhưng con không dám niệm. Vì sợ không biết xả ra như thế nào. Một mình con không thể xả và càng ngày càng mạnh lên! Nhiều người giúp con mới dậy và xả được. Con bị giật mình liên tục vào buổi tối hôm đó và rất mệt!

          Đến ngày thứ 5 của khóa học: Con và vài người được vào phòng Sư. Sư hướng dẫn cho con cách kìm lại, không cho khóc, không cho cười! Phải chiến thắng! Mỗi lần như vậy niệm Araham rất nhanh và quyết tâm sẽ giúp mình định tâm.

          Nếu chân đau thì niệm “nhức à, nhức à,..”. Thật kì diệu, vi diệu vì mỗi lần niệm như vậy là không còn cảm giác đó nữa!

          Con đã làm được, đã ghìm được khi nhớ lời Sư dạy. Định tâm tốt hơn, tự xả thiền được rồi. Nhưng vỡ òa lên khóc, là bởi vì hạnh phúc, có gì đó tủi thân. Cảm giác như mình đang làm sai điều gì đó và mong ai tha thứ. Khóc nức nở nhưng chân tay nhẹ và khỏe hơn nhiều. Mặt vui tươi ai cũng ngạc nhiên và chúc mừng con.

 

          Con lạy Sư! Vì biết ơn Sư nhiều quá! Và ngày càng được nghe Sư giảng nhiều hơn, hay hơn. Và con nghiện nghe Sư giảng quá!

          Vào buổi cuối cùng con thiền, con đã hạ quyết tâm và thật bất ngờ, con ngồi được 130 phút (hơn 2 tiếng đồng hồ). Đau quá không dám khóc. À không, mà con bảo tâm con không được khóc nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra!

          Có Sư tăng – là người hay đi bên cạnh Sư, thấy được sự cố gắng của con. Sư tăng nói rất khẽ vào tai con “con giỏi lắm!” mà lòng con vui quá!

         Đứng dậy, ra ngoài con cảm thấy nhẹ nhõm, khỏe khoắn. Con hạnh phúc lắm. Nhiều người hỏi thăm và quan tâm. Con cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa!

          Ngày cuối cùng đã đến, ngủ dậy thấy mọi người dọn dẹp,chuẩn đồ để trở về nhà và rời khỏi nơi đây – CHÙA QUAN ÂM. Con hơi buồn chút, nhanh quá đến ngày về rồi!

          Xa Sư, xa chùa, xa mọi người. Khi nào mới gặp lại đây?…………………

          Nhìn khuôn mặt Thầy “Thiện Minh” đầy phúc hậu. Nhìn cô “Bi Nguyện” rồi mọi người trong Ban Hộ thiền mà không nỡ rời.

          Nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ phải đi. Cuộc vui nào cũng có hồi kết. Buông xả và nghĩ đến những điều tốt đẹp nhất mà Thầy và mọi người mang đến những giá trị. Những phước lành cho mình là cảm thấy ấm lòng và toại nguyện rồi.

Mong sao cho Thầy, Sư Cô và mọi người luôn khỏe mạnh để mang lại nhiều phước lành cho chúng sanh. Giúp ốm chuyển khỏe, giúp nghiệp ác chuyển hóa thiện, giúp cho chúng sanh bớt khổ. Hướng tới an vui, an lạc và tự tại cũng chính như đang mang lại thật nhiều phước cho chính mình vậy.

 

          Con biết ơn Tam Bảo, biết ơn ĐỨC PHẬT, biết ơn Thầy Thiện Minh…. Rồi lại thành ra thương, rất thương PHẬT , thương thầy. Là bởi vì có mấy ai trên trần gian này mà hi sinh, mà bỏ tất cả mọi thứ trên cuộc đời này để hướng tới sự “an lạc” của chúng sanh .

          Ngày đêm tận tụy lo nghĩ cho chúng sanh. Con nghĩ có nói nữa cũng không thể hết được mất.……………

 

          Thôi thì con xin tạm dừng tại đây. Con cũng không biết phải tỏ lòng biết ơn, kính trọng làm sao để nói ra hết nỗi lòng mình.

          Con chỉ cố gắng áp dụng những gì Phật dạy, Thầy dạy vào cuộc sống trần gian của con để không phụ lòng thầy. Như những gì thầy nói “học mà không đi đôi với làm, hiểu rõ Phật pháp, thiền định … mà không áp dụng vào cuộc sống giống như cái PHAO ở biển, trên mặt nước ngoi và nổi lên, con dưới mặt nước bị cá mập thuồng luồng cắn xé…”

          Tuy không được 100% áp dụng được. Nhưng con hứa sẽ học và áp dụng dần dần để ngấm. Đọc những cuốn sách thầy tâm đắc viết ra mà thầy trao tặng chúng con.

          Khóa học này quá nhiều giá trị cho con. Con NGẤM được TAM BẢO nhiều và sâu sắc hơn, con tĩnh tâm hơn. Con chữa được bệnh và được nhận quá nhiều sách giá trị.

          Con chắc chắn sẽ gặp lại Thầy và mọi người 1 ngày không xa. Tâm con đã hướng về Thầy, hướng về những gì Thầy dạy.

          Con sẽ làm phước thật nhiều, cố gắng giúp đỡ mọi người theo năng lực của mình.

 

ĐÀ NẴNG mến thương, ngày 15/3/2019