Nội dung bài viết - Contents
Họ và tên: Nguyễn Thị Mỹ Dung
Năm sinh: 20/05/1964
Nghề nghiệp: Kinh doanh
Địa chỉ: Phan Rang, Ninh thuận
SĐT: 01635027266
Kính bạch Ngài Đại Đức – Thiền sư khả kính!
Kính bạch chư vị Tăng Ni!
Cùng tất cả quý hành giả thân mến!
Tháng năm khắc khoải đợi trông, dường như lưỡi hái thời gian chẳng ưu ái ai bao giờ. Nó sẵn sàng cướp đi tất cả những tài sản quý báu nhất của đời người: Tuổi trẻ, sắc đẹp, sức mạnh, sự mẫn tiệp của trí và đôi khi những nụ cười hạnh phúc, bình yên mới thật hiếm hoi làm sao. Để lại nơi đây là một bãi tha ma đầy cấu uế, bợn nhơ. Chính bởi vậy mà “sự an lạc”- Một trạng thái tâm vô giá với con là một sự khẩn cầu. Khác nào một kẻ đang lê chân nặng nề từng bước trên sa mạc, hầu mơ một giọt nước mát. Dẫu một giọt thôi cũng thỏa nguôi cơn khát lòng. Ấy vậy mà giờ đây, như một giấc mơ nhiệm màu. Bởi không chỉ một mà cả một cơn mưa Pháp phát xuất từ đám mây lành đầy đức độ, trí tuệ và nhựa tràn lòng từ của Ngài Thiền sư. Đó là chánh pháp, là suối nguồn hạnh phúc để con được giải thoát khỏi bể khổ trầm luân, vay trả, trả vay trong vòng sanh tử luân hồi.
Những giọt nắng vàng của buổi sớm mai dịu dàng lan tỏa, nhẹ nhàng phủ khắp. Con nhoẻn một nụ cười mãn nguyện, thật thư thái, bất giác lâng lâng theo dòng hồi tưởng …
Đã qua rồi khóa thiền VI tại Oceannami Resort – Long Hải (Tỉnh BR – VT) tuyệt đẹp. Nhưng những dấu ấn vi diệu ấy là những thể nghiệm đầu tiên, là bước ngoặt vĩ đại giúp con hồi sinh. Khi cái tuổi đã xế chiều mà vẫn còn ngụp lặn hố sâu, lênh đênh giữa biển đời đầy giông tố, lắm lúc ngẹt thở trong dòng nước xoáy dữ tợn, đen ngòm mà không lối thoát vậy. Lúc đó, ta phải làm gì đây? Buông xuôi hay vẫy vùng? Ôi, đều vô ích cả! Hy vọng rồi đến thất vọng, chán nản rồi tuyệt vọng thả trôi, họa chăng tất thảy đều là những phản ứng của tham vọng, khi bất thành thì sân hận. Và cả thế giới xung quanh tối sầm lại dẫu cho mặt trời vẫn đang tỏa rạng. Rồi cứ như thế si mê làm chủ, tạo tác và nghiệp báo nào có đùa giỡn với ai bao giờ.
Có những nỗi đau không biết tỏ bày cùng ai. Nghiệp chồng, nghiệp con, tâm bệnh rồi thân bệnh cứ đan xen, chồng chéo, mong mỏi tìm một nơi trút bầu tâm sự nhưng… Cũng không sao tránh khỏi “miệng đời thế gian”. Ngày qua ngày, tim vẫn đập nhưng con không hề biết đến sự hiện hữu của hơi thở này, đành chấp nhận “số phận” hay nghiệp báo của mình.
Và cho đến một ngày kia, như một vụ nổ hạt nhân, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, toàn thân con tê cứng mà mồ hôi hột thì vả ra khi con bặt tăm tin tức con gái mình. Con hụt hẫng và lo sợ đến mất ăn mất ngủ. Một nỗi cô đơn ùa về, con sợ hãi mà tim nhói đau. Chẳng có đêm nào an giấc, suy nghĩ viễn vông, nước mắt chảy ròng. Có khi giật mình tỉnh giấc, thoáng thấy bóng ai mà cứ ngỡ con mình. Con như điên dại, từng tiếng thở dài cứ từng hồi từng hồi thườn thượt…
“Than ôi, sao lắm mộng dài,
Sống chi chịu ải đọa đày thế gian.
Xót thương thân gái dặm trường,
Con ơi con hỡi con ở nơi nao?”.
*****+*****
Thời gian vụt trôi, thoát cái đã hai năm trường biền biệt xa cách, con gái đã trở về. Những tưởng vết thương này đã được cầm máu nhưng nào ngờ, lòng quặn đau như cắt khi con gái vẫn còn nuôi ý định trở lại “xào huyệt của bọn quỷ dữ”. Chạy vạy khắp nơi, vái đủ các thầy mà ý định con gái vẫn như đinh đóng cột. “Thần linh ơi, xin hãy cứu vớt đứa con bé bỏng hãy còn dại dột này.”
Tháng giêng mùa xuân năm Đinh Dậu, một sự kiện lạ lùng như linh ứng lời nguyện cầu, như báo hiệu vận mệnh đã đổi thay. Sự xuất hiện của một cố nhân đã liễu ngộ được con đường và bằng từ tâm, lòng nhiệt thành với tất cả trái tim bác ấy đã giúp con bé tham gia khóa thiền IV của Ân sư. Từ dạo ấy, cuộc đời nó thay đổi. Nó quyết từ bỏ tà kiến, quyết tu tập để trở thành một người tốt. Nó biết quan tâm thăm hỏi bố mẹ, ân cần dạy bảo em gái, Ân sư chỉ dạy những gì nó hay gọi điện về để truyền tải cho con. Nó giúp con hiểu thế nào là giới, khuyên con bỏ bán rượu, bán thịt vì đó không phải là chánh nghiệp. Từ một đứa trẻ luôn u hoài, hay mặc cảm về hoàn cảnh, tự ti về bản thân nay con thấy nó cười nhiều hơn, biết hướng thiện. Nó không còn mê lầm. Nghĩ rằng cuộc sống thành công, nhiều tiền sẽ giúp mẹ bớt khổ. Cứ thế nó đắm chìm vào sự ảo vọng của phù hoa, như con thiêu thân bất chấp tất cả, lao vào mục tiêu dù chết cũng không màng. Và rồi nó từ bỏ gia đình, bạn bè để theo một “lão đại ma đầu” biến chất, lang thang nơi đất khách quê người, chịu bao tủi nhục. Nhưng giờ thì…
“Thôi, qua rồi quá khứ đau thương;
Con bừng tỉnh, mẹ vui khôn tả;
Từ đó mà hiểu nghiệp nhân quả;
Gieo gì gặt nấy, âu lẽ thường tình.
Kể từ nay, Pháp bảo nhiệm mầu;
Dẫn dắt ta tìm về nẻo chánh;
Có Ân sư kề bên chỉ lối;
Vượt thoát não phiền, ta bình yên.”
Vâng, thưa Ân sư. Nó đã cảm nhận được sự bình an nội tâm, nhưng vẫn nhọc lòng vì biết mẹ hãy còn nhiều phiền muộn nên nó rất nỗ lực, cố gắng giúp con hướng về Chánh pháp, biết thờ Đức Phật Thích Ca, dẹp trừ mê tín dị đoan hay tin thầy bà. Một lần nó nhìn thấy một người bạn đồng môn đưa cả nhà đến đảnh lễ Ngài Thiền sư, nó xúc động mạnh và tự nhủ trong tâm: “Bố mẹ, các em thân yêu, một ngày nào đó, cả nhà ta sẽ an lành trong thiện pháp, chúng ta sẽ có được một vị Minh sư trong cuộc đời lắm nỗi gian truân này”. Nghe tâm con gái mà con rưng rưng, ngẹn ngào trong cổ họng. Con thật sự cảm kích, biết ơn người đã tiếp duyên cho nó và càng ghi tạc ơn đức của Ân sư, bậc chân nhân hóa hiện giữa đời thường.
Duyên lành tiếp nối duyên lành, có lẽ là do phước của con gái. Lần nào nó làm được một việc gì thiện nó đều hồi hướng cho con. Con đến với khóa thiền VI của Ngài Thiền sư trong niềm hân hoan ngập tràn, thôi tham công tiếc việc, chuẩn bị sẵn tâm lí, không hiểu sao con rất tin tưởng, dẫu thân này có rệu rã cũng quyết tham gia cho bằng được.
Buổi chiều ngày hôm ấy, chuyến xe thần kì khởi hành từ công viên Gia Phú, có sứ mệnh đưa đoàn hành giả chúng con đến với thiên đường của tâm thức, cứ ngỡ như huyền thoại nhưng không, chỉ có ai có mặt ở đó, chỉ có ai thấu suốt những lời dạy của Ngài Thiền sư, để rồi tự mình chứng nghiệm Pháp bảo vi diệu, mới ngộ được lời dạy của Đấng Cha Lành:
“Con, chính con là người tạo ra thiên đàng cho chính con!
Con, chính con là người tạo ra địa ngục cho chính con!
Con, chính con là người tạo ra, cái mà thế gian cho là định mệnh!” 1
Chính giây phút này con mới thật sự nhận ra tà kiến trước đây của mình về “số phận”, mặc cho cuộc đời “bèo dạt mây trôi”. Con rơi nước mắt, vui mừng xiết bao!
*****+*****
Và đây, hành trình ba ngày – bước ngoặt chuyển hóa cuộc đời con:
Một ngày mới bắt đầu, ánh ban mai như mỉm chi đón chào chúng con – những chiến sĩ oai hùng trên mặt trận đoạn diệt phiền não. Một luồng sinh khí mới ngập tràn trong con cho sự sẵn sàng chiến đấu hết mình trên hành trình tìm về cội nguồn của chơn tâm. Bước vào thiền đường, không khí thật trang nghiêm. Thời thiền này, con hạ quyết tâm, nỗ lực thật nhiều để tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến với Ngài Thiền sư đã bi mẫn chỉ dạy chúng con.
Giờ thiền đã đến, con nhắm mắt lại nhưng con thấy hình tượng Sư trước mặt con, sau đó là các vị Phật cùng với nhiều cánh tay của Phật đưa lên. Con bắt đầu niệm: “Arahan” liên tục. Có lúc con bị phóng tâm bởi những tiếng động nhỏ xung quanh, con liền nhớ tới lời dạy của Ngài, con cứ nói một cái: “phóng tâm à, phóng tâm à”, tiếp đó con niệm nhanh hơn, mạnh hơn và liên tục. Rồi cái chân nó bắt đầu đau, cái đau cứ tăng tiến dần, con lại nhủ trong tâm: “đau à, đau à”.
Cứ thế cho đến 1h sau thì người con toát mồ hôi lạnh, hơi chóng mặt. Khi ấy con nghĩ chắc chắn những độc tố trong cơ thể con đang được tống ra, nên con càng quyết tâm niệm mạnh hơn cho đến hết thời thiền, chứ không chịu đầu hàng dầu đã thấm mệt.
Bước sang ngày thứ 2: Con thiền cũng gặp sự cố như ngày đầu, lại vả mồ hôi, đầu xây xẩm. Con hơi hoang mang và lo sợ, dẫu vậy nhưng con đã trấn tỉnh vì được sự quan tâm, săn sóc chu đáo của ban hộ thiền – những người con Phật đã trưởng thành, được sinh ra từ những khóa thiền của Ân sư.
Khi con được phép bước vào phòng Sư để trình Pháp, con rung động đến rơi nước mắt. Ánh mắt Ngài từ hòa, độ lượng, bao dung, như một người cha luôn ân cần sách tấn, động viên chúng con trong sự tinh khéo của Ngài. Bệnh của con được Ngài chẩn như thần. Ngài nói: “Sư chúc mừng cô. Cô chuẩn bị mà ca khúc khải hoàn. Những trược khí trong người cô đang được đẩy ra. Chính những độc tố này bao năm nó đã hành hạ cô, làm cô khổ sở nay nó phải khiếp sợ trước uy lực tâm dũng mãnh của cô. Hãy thật bình tĩnh, giữ tâm vững chãi mà tiếp tục chuyên chú vào dòng niệm. Rồi cô sẽ thể nghiệm được sự nhiệm mầu”. Ngay tức khắc, con rung lên bần bật, vỡ òa nức nở trong sung sướng như đã tìm ra chiếc chìa khóa của mình. Đột nhiên, thoáng chốc hình ảnh Sư lại hiện lên trong tâm trí con: “Ồ, tại sao cứ mỗi lần nhắm mắt là mình lại nhìn thấy Sư trước tiên? Hóa ra là Ngài lúc nào cũng luôn bên cạnh chúng con, để nhắc nhở chúng con hành đúng như những lời Phật dạy”. Con xin đảnh lễ tri ân Ngài. Con trở lại thiền đường mà lòng khấp khởi, nhẹ nhõm trong tâm.
Đến sáng ngày thứ 3, mọi thứ đã ổn. Con dần cảm thấy sự bình an, nhẹ nhàng. Từ đó, con tự quán xét bản thân và rút ra bài học: “Rằng không bao giờ phải lo sợ bất cứ một điều gì, mọi sự xảy ra sinh đó rồi mất đó, cớ chi ta phải dính mắc mà khởi sinh não phiền – chứng nghiệm sự vô thường”. Bởi vậy, mọi cảm thọ mỏi, tê v.v… Khó chịu bức bách làm khổ ta, sinh lên rồi mất đi cũng dường thế ấy, không bao giờ tồn tại cố định mãi mãi. Việc của ta là chiến đấu, nỗ lực hết sức bình sinh để chiến thắng chính mình, chiến thắng chính cái cảm thọ quái ác mà bấy lâu ta nô lệ nó, hệ lụy nó mà khổ đau. Bằng cách kiên trì tinh tấn, tham thiền niệm ân Đức Phật một cách miên mật, tâm ta dần an trú vào dòng niệm thì bất cứ một giặc phiền não nào cũng đều phải quy hàng. Như Ân sư đã từng dạy: “Không có một chiến thắng vẻ vang nào hơn chiến thắng chính bản thân mình”.
Chính nhờ đức tin mãnh liệt trong con và đã được con gái tiếp sức trước nên con đã tựu thành những kết quả bước đầu rất khả quan dù chỉ trong ba ngày cứ ngỡ như một giấc mộng đẹp duy nhất trong đời. Ngẫm lại mà biết ơn những bão tố cuộc đời để hôm nay đây ta mới thật thấm thía những giá trị, biết trân quý những phút tĩnh lặng, để rồi con mới ngộ ra lời dạy vàng ngọc của Ngài Thiền Sư Thiện Minh:
“Tất cả nhân loại máu cùng đỏ, nước mắt cùng mặn, hạnh phúc hay khổ đau, bình an hay sợ hãi v.v… Tất cả những trạng thái cảm xúc vừa lòng hay bất toại nguyện đó được tạo nên là tùy thuộc vào sự quyết định bởi Trái tim và tầm hiểu biết của chúng ta thông qua cách biểu hiện cảm xúc của con Người”.
*****+*****
Vâng, thấm thoát mà ba ngày cũng vụt trôi, con rất tiếc, một nỗi niềm khó tả, một xúc cảm lạ lùng. Ôi! Ocean nami Resort mến thương, du dương những khúc nhạc tâm tình của lòng mẹ đại dương thẳm sâu, như thì thào khích lệ mỗi một thiền giả chúng con vào những buổi chiều kinh hành. Lòng đại dương luôn tĩnh mặc, an nhiên, dẫu cho phong ba bão táp, dẫu cho những cơn sóng kia khi thì hiền hòa dịu êm, lúc thì cuồn cuộn thét gào, chúng sinh diệt liên tục, chẳng bao giờ chịu lặng yên. Cũng vậy, lòng mẹ như muốn nhắn nhủ với đàn con thơ ấu, hãy học theo hạnh của mẹ, nào hỡi những chiến sĩ ngoan cường!
Kì lạ thay, như hiểu được lòng mẹ, con âm thầm nỗ lực quyết hành theo, để tự cứu lấy bản thân và cũng để tỏ lòng tri ơn đến Đức Phật, đến Ân sư và đến con gái mình.
Tạm biệt những màu áo trắng tinh khôi, thanh khiết những tâm hồn, tuy gần nhau chỉ 3 ngày ngắn thôi nhưng vô cùng tuyệt vời với những ý nghĩa thật thiêng thiêng – tình đạo hữu. Chúng con đã cùng nhau hội tụ từ khắp mọi miền đất nước về đây nhưng đồng chung một mục đích – thoát ly não phiền, bỏ mê về ngộ, lìa khổ về vui và đâu đó những hình ảnh sụt sùi – Ôi, những giọt nước mắt hạnh phúc, hòa vào cả một quang phổ những cung bậc xúc cảm chan chứa nơi chúng con. Những gương mặt mới đó mà giờ thật thân thương, chúng con bịn rịn, luyến lưu chẳng muốn rời xa.
Thật vô vàn những nỗi niềm, hạnh phúc tự thân, một nguồn châu ngọc trong ta mà lâu nay nó đã bị vô minh khuất lấp, phủ dày. “Nếu loài rắn kia cũng có thể lột xác, thì tại sao bằng sự nỗ lực của bản thân con lại không trở về với chơn tâm của mình?”. Những lời đạo từ của Ân Sư như thẩm sâu, thấu vào từng thớ cơ, lớp thịt của con. Con nguyện khắc cốt ghi tâm để vâng giữ và hành theo. Con tự hào vì cuộc đời mình đã có một Minh Sư, đã khai tâm mở trí, dẫn lối cho con tìm về ánh sáng của Chánh pháp.
Nhớ lại cái cảm giác trước đây khi nghĩ đến tu hay ngồi thiền là con sợ, nhưng giờ đây phước lành đẩy đưa con được diện kiến Ngài, đã qua một lần được tắm gội trong bể thiền của Ngài, con thật sự thấy được sự ham thích của mình trong thiền, con niệm ARAHAN như một quán tính. Con thấy mình tinh tấn hẳn ra, một ngày con dành ra ba thời trước lúc ăn, vì con không dám phạm vào lời nguyện: “thiền rồi mới ăn” cứ văng vẳng bên tai, như lời Sư luôn nhắc nhở con vậy. Cứ mỗi lần con lại tăng thêm được 5p, rồi 10p, cho đến hôm nay con đã ngồi được 1h30p.
Bạch Sư, con tham thiền đến nỗi con không còn nhớ những bệnh trước đây của mình, nào là thoái hóa đốt sống cổ, cột sống lưng, tê cánh tay phải, tay trái thì bị gai….Chao ôi, nó cứ đêm đêm ngày ngày hành hạ, lắm khi rất khổ sở mà không sao dứt được. Ấy vậy mà, giờ đây dường như chúng đã không cánh mà bay. Thật vi diệu thay!
Đức tin con mỗi lúc càng mạnh mẽ. Con xin cúi đầu đảnh lễ xin sám hối trước Ba ngôi Tam bảo quý cao tất cả những lỗi lầm từ vô lượng kiếp trước đến nay. Con xin đảnh lễ tri ân Đức Phật. Con xin đảnh lễ tri ân Ngài Đại Đức – Thiền sư đã chuyển tải những lời tôn chỉ của Đấng Cha Lành đến với chúng con, để mỗi chúng con đều có cơ hội hưởng được hương vị ngọt ngào của Chánh pháp.
Trở về với thế tục, con càng nỗ lực chuyên tâm tinh tấn trì giới – hành thiền, một tháng phát nguyện giữ 4 ngày bát quan trai giới. Hằng ngày con còn kết hợp đọc kinh sách là những ấn phẩm quà tặng của Ân Sư (Phước báu của Niệm ân đức Phật, Những lời dạy vàng của Đức Phật). Thật vậy, chỉ cần đều đặn như thế là con đã thấy đời sống mình an lạc lắm rồi.
Quả đúng như lời dạy của Đấng Toàn Tri Diệu Giác: “Ta đi khắp chốn luân hồi, ta chưa từng gặp chúng sanh nào mà yêu người khác hơn chính mình yêu mình và cũng chính họ là nơi mà họ trìu mến nhất”. Chỉ khi ta biết cách yêu thương chính mình thì ta mới yêu được người khác. Và bằng sự lợi lạc của bản thân, con đã vô tư chia sẻ những thể nghiệm tuyệt vời của mình nơi đây đến với người thân, bạn bè, những người hữu duyên, tâm thành hướng thiện. Họ rất hoan hỷ và mong có khóa tới để mình cũng được trải nghiệm.
*****+*****
Về nhà mọi người, bà con lối xóm ai ai cũng đều ngạc nhiên vì sự thay đổi của con. Họ thấy con vui hẳn ra, khí sắc tốt, tâm tư thoải mái, dễ chịu hơn trước nhiều. Bởi lẽ mà họ càng thêm yêu quý, nên việc buôn bán của con cũng thuận hơn rất nhiều.
Lòng từ ái trải rộng tỏa 10 phương,
Con vui vẻ chan hòa tình rộng khắp,
Rải tâm từ mỗi sáng rồi đi chợ,
Hoan hỷ hỷ hoan, rau bán sạch rồi.
Hành thiền ARAHAN 3 thời tinh tấn,
Bởi lời nguyện chơn thật đã tuyên,
Ngũ giới ta quyết giữ gìn,
Bát quan trai giới thuận duyên hành trì.
Quyết tâm lành hành chuyên giữ đạo
Nguyện noi theo tôn giáo Thích ca
Phận người tu sĩ tai gia
Cúng dường, bố thí phải luôn chuyên cần.
Ngày ngày Phật tổ cha lành
Dâng nước, chăm đèn, hương hoa lòng thành,
Mong sao ngày ấy kề gần,
Thoát vòng sinh tử, hữu duyên Niết bàn.
Làm sao có thể viết hết, kể xong những phước lành mà con có được kể từ khóa thiền VI vừa qua. Cũng làm sao có thể tả được những ân đức trời bể của Ân sư – sứ giả của Như Lai, đã thừa mệnh mà giúp chúng con nhìn thấy được ánh sáng, nguồn hạnh phúc tự tâm vô lượng vô biên của chính mình. Con xin thành kính tri ân đến Ngài Thiền sư Đại Đức Thiện Minh và con xin kính dâng phần phước báu thanh cao này đến cho vị Ân sư – Người Thầy – Người Cha chúng con hằng cung kính. Nguyện cầu cho Ngài pháp thể khinh an, tâm bồ đề viên đắc và luôn thành tựu đại nguyện trên bước đường hoằng dương Chánh pháp, tế độ chúng sanh.
Con xin tri ân những nhân duyên đã hội ngộ để khóa thiền của chúng con được thành tựu mỹ mãn, đó là nhà tài trợ – Chủ tịch HĐQT Công ty Beegreen đã đã có lòng hảo tâm, rộng lượng làm phước hỗ trợ cho khóa thiền chúng con tịnh tài, tịnh vật cũng như về phương diện an toàn, an ninh, sức khỏe và nhất là được một trú xứ vô cùng tốt đẹp, thuận lợi để tu tập vừa qua.
Con xin chân thành tri ân đến quý vị Hộ Pháp, Sư Bác sĩ Chơn Minh, Sư cô Bi Nguyện, đặc biệt là Ban hộ thiền, gia đình quý vị trong Ban tổ chức, Ban hậu cần của Oceannami resort đã tạo duyên lành hỗ trợ cho tất cả hành giả chúng con có nơi tu học thật tốt, có được cơ hội trau dồi thân tâm, để tăng trưởng thêm phước báu của mình.
Con chân thành xin hồi hướng phần phước lành và công đức mà con đã tạo đây, đến tất cả đại gia đình quý Đại thí chủ kính mến, cùng toàn thể quý vị và thân bằng quyến thuộc của quý vị còn tại tiền cũng như đã quá vãng… Kính mong toàn thể quý vị hoan hỷ với phần phước thiện mà con đã trong sạch làm đây.
Ngưỡng cầu Hồng ân Tam Bảo hằng gia hộ cho toàn thể quý vị và chúng con luôn được an vui, đắc kỳ sở nguyện và hằng tấn hóa trong Phật pháp, sớm đoạn tận khổ ưu, đạt thành chánh trí, chứng ngộ Niết Bàn, đồng nhau cả thảy!
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT!
ARAHAN ĐỨC PHẬT TRỌN LÀNH!
– – – – – – – Sadhu! Sadhu! Sadhu! – – – – – – –
English Verson
Nguyen Thi My Dung (Cervical Spondylosis)
Dear Sir Venerable Buddhist Monk!
Dear Monks and Nuns!
To all dear Pilgrims!
Life seems like anxiously waiting, it seems that the scythe of time never favored anyone. It is ready to rob all of life’s most precious possessions: Youth, beauty, strength, intelligence and sometimes happy and peaceful smiles are so rare.
Leaving this place is a burial ground full of uncleanness and filth. That’s why peace – A state of mind that is priceless to me is a supplication. It is like a man who is dragging his feet heavily every step of the way in the desert, hoping for a drop of cool water. Even a single drop will quench your thirst. But now, like a magical dream. Because not one, but a whole rain of Dharma comes from the good cloud of the Buddhist Monk’s virtue, wisdom, and compassion. That is the true Dharma, the source of happiness for me to be liberated from the pool of suffering, and to pay and repay in the cycle of birth and death.
The golden rays of the morning sun gently spread, gently covering. I smiled a contented smile, so relaxed, unconsciously drifting along the stream of reminiscences… Gone are the VI meditation courses at the beautiful Oceannami Resort – Long Hai (Ba Ria – Vung Tau Province). But these miraculous imprints are the first experiences, the great turning point to help you revive. When the age is late, but still diving deep, floating in the stormy sea of life, sometimes suffocating in the fierce, black whirlpool with no way out. What should we do then? Give up or waver? Oh, it’s all in vain! Hope then disappointment, depression, and despair drifting away, perhaps all are reactions of ambition when unsuccessful, anger.
And the whole world around was dark even though the sun was still shining. Then just like that, delusional mastery, creation, and karma have not toyed with anyone ever. There is pain that I cannot express to anyone. My husband’s karma, my child’s karma, my sick mind, and the body’s illness keep intermingling, overlapping, and looking forward to finding a place to vent, but… It’s okay to avoid the mouth of the world. Day after day, my heart still beats but I don’t know the existence of this breath, so I accept my fate or karma.
And until one day, like a nuclear explosion, my internal organs were turned upside down, and my whole body was numb and sweaty when I had no news of my daughter. I was frustrated and scared to the point of losing sleep. Loneliness rushed back, I was afraid but my heart ached. There was not a single night of sleep, thoughts were futile, and tears flowed. Sometimes when I wake up, I see the shadow of someone that I think my child is. I’m like crazy, sighing every once in a while… Alas, why so many dreams, I think my life is living only to endure the worldly damnation.
I’m thinking about the long – distance girl (Vietnamese slang talking about the hardest life of a woman who lives alone far away from home), My daughter, where are you?
Time flies, and after two years of separation, my daughter has returned. Thought this wound had stopped bleeding, but unexpectedly, my heart was in pain when my daughter still had the intention to return to "the devil’s grave area. Ran everywhere, bowing to all the shamans, but the intention of my daughter was still like a nail. “God, please save this foolish child.”
In the spring of the first month of the year of the Rooster, a strange event like the inspiration of prayer is a sign of a changed destiny. The appearance of an old friend who understood the path and with his kindness and enthusiasm with all his heart helped her join the monk’s IV course. Since then, her life has changed. It is determined to give up wrong views, to practice to become a good person. She knows how to care for her parents, kindly teach her sister, and teach her what Master often calls her to convey to me. It helps me understand what is the precept, and advises me to give up selling alcohol and selling meat because that is not right karma. From a child who is always melancholy, embarrassed about the situation, and low in self-esteem, now I see her smiling more, knowing good directions. It is no longer delusional. Thinking that a successful life and a lot of money will help her be less miserable. Just like that, it immersed itself in the illusion of vanity, like a moth despite everything, rushing to its target even if it died. And then it gave up family and friends to follow a degenerate ghost head, wandering in foreign lands, suffering so much humiliation. But now…
“Well, the painful past is over.
My daughter woke up, I was indescribably happy;
From there, understand karma;
What you sow, you reap, common sense.
From now on, Buddhist miracle;
Lead us to find the right path;
There is a nearby to show the way;
Out of affliction, we are at peace.”
Yes, Venerable. She has felt inner peace but is still troubled because she knows that her mother still has a lot of troubles, so she tries very hard to help her mother turn to the Dharma, know how to worship Buddha Shakyamuni, and eliminate superstition. trust or believe the shamas. Once she saw a fellow disciple bring the whole family to pay respects to the Buddhist Monk, she was deeply moved and said to himself, Dear my parent, children, one day, our whole family will be safe in kusala, we will have a Venerable in this arduous life.” Listening to my daughter’s heart, I had tears in my throat, choking in my throat. I am grateful, grateful to the person who gave it a chance, and even more noted the grace of the guru, the true person who appears in everyday life.
Good luck follows good luck, perhaps because of my daughter’s merit. Every time she does a good deed, she shares her merrit with me. I came to Buddhist Monk’s VI course with overwhelming joy, stopped being greedy for work, mentally prepared, I don’t know why I believe so much, even if my body is tired, I still decide to participate.
That afternoon, the wonderful bus departed from Gia Phu Park, with the mission to bring our group of pilgrims to the paradise of the mind, it seemed like a legend but no, only someone was there and only those who understand the teachings of the Buddhist Monk, and then experience the wonderful Dharma for themselves, will understand the teachings of the Good Father:
“You, you are the one who created your heaven!
You, it’s you who created your hell!
You, you are the creator, of what the world considers destiny first”
It was at this moment that I realized my previous wrong view of fate despite life drifting and drifting. I shed tears, how happy I am!
*****+*****
And here, the three-day journey – the turning point of my life:
A new day begins, and the morning light seems to greet us – heroic soldiers on the front of the eradication of defilements. A new breath of life filled me with the readiness to fight hard on the journey to find the source of the true mind.
While entering the meditation hall, the atmosphere is dignified. During this meditation period, I made up my mind and made great efforts to express my deep gratitude to the Buddhist Monk who compassionately taught us.
Meditation time has come, I close my eyes, and I see the image of the Master in front of me, then the Buddhas with many Buddha arms raised. I started chanting: “Araham” continuously. Sometimes when I am distracted by the small noises around, I immediately remember Your teachings, I have just said one thing in my mind: dispersal of mind, dispersal of mind, and then I meditate faster, stronger, and continuously customary. Then his leg began to hurt, the pain increased gradually, and I said in my mind: the hurts, the hurts.
So until 1 hour later, I broke out in a cold sweat and was a bit dizzy. At that time, I thought for sure that the toxins in my body were being expelled, so I resolved to chant even harder until the end of the meditation session, not to give up even though I was tired.
Entering the second day: I also had the same problem as the first day, sweating again, and my head was pale. I was a bit confused and scared, but I calmed down because of the care and attention of the meditation staff – grown-up. Buddhas born from master’s meditation courses.
When I was allowed to enter the Master’s room to present my experience in the Dharma, I was moved to tears. His eyes are gentle, generous, and tolerant, like a father who is always considerate and encouraging, encouraging us in his ingenuity. My illness was diagnosed by a Master like a god. He said: “I congratulate you. You are prepared for that triumphant track. The air inside your body will be pushed out. It is these toxins that have tormented you for many years, making you miserable, now you must be terrified by the power of your mighty mind. Be very calm, keep your mind steady, and continue to concentrate on the stream of thoughts. Then you will experience the miracle.”
Immediately, I trembled, bursting into tears of joy as if I had found my key. Suddenly, for a moment, the image of the Master appeared in my mind: “Oh, why do I see you first every time I close my eyes? It turns out that he is always beside us, to remind us to do exactly as the Buddha taught” I would like to pay homage to Him. I returned to the meditation hall with a feeling of excitement and relief in my heart.
By the morning of the 3rd day, everything was fine. I gradually feel a sense of peace and lightness. From there, I reflect on myself and draw a lesson that there is never to be afraid of anything, everything that happens is born and dies, why should we cling to the arising of defilements? – experience impermanence.
Therefore, all feelings of fatigue, numbness,… Uncomfortable and oppressive things make us miserable, and so are birth and death, never having a fixed existence forever. Our job is to fight, to try our best to win against ourselves, to conquer the very evil feeling that we have been enslaving for so long, suffering from it. By persevering diligently, meditating, and reciting the Buddha’s grace constantly, our mind gradually settles into the stream of mindfulness, any enemy of defilements must surrender. As the monk once taught. There is no greater victory than victory over oneself.
It is because of my strong faith in myself and my daughter’s first support that I have achieved very positive initial results even though in just three days it seemed like the only beautiful dream in my life. Thinking back and being grateful for the storms of life so that today we can appreciate the values, appreciate the quiet moments, then I will realize the golden teachings of Buddhist Monk Thien Minh:
“All mankind’s blood is red, tears are salty, happiness or suffering, peace or fear,… determined by our Heart and our understanding through the expression of human emotions”
Yes, but three days passed quickly, I’m sorry, an indescribable feeling, a strange feeling. Oh! Oceannami Resort lovingly, melodies the sentimental music of the deep ocean mother’s heart, like whispering encouragement to each of us meditators in the afternoons of walking. The ocean is always calm and peaceful, even though the wind is stormy, even though the waves are sometimes gentle and gentle, sometimes roaring and roaring, sentient beings perish continuously, never willing to be still. Likewise, a mother’s heart seems to want to tell her children, learn from your mother’s behavior, you tenacious warriors!
Strangely, as if understanding the mother’s heart, I silently tried to execute the execution, to save myself and also to show my gratitude to the Buddha, the monk, and my daughter.
Goodbye to all classmates in pure white clothes, pure souls, although we are close to each other for only 3 short days, we are extremely wonderful with sacred meanings – friendship. We have gathered together from all over the country. We have the same goal – to get rid of afflictions, to get rid of delusion about enlightenment, leave suffering with happiness and some sobbing images – Oh, drops of water happy eyes, blending into a whole spectrum of emotions filled with us. Those new faces, which are so dear now, we’re nervous and don’t want to leave.
So many feelings, happiness in it self, a source of pearls in us that has long been obscured, covered by ignorance. If that snake can also molt, then why can’t I return to my true self with my efforts? The words are like penetrating deep, penetrating every muscle fiber, and a layer of the child’s flesh. I vow to keep my heart in mind to obey and follow. I am proud that in my life I have had a Master, who opened my mind and opened my mind and guided me to find the light of the Dharma.
Recalling the feeling before when thinking about practicing or meditating, I was afraid, but now the blessing has brought me to meet you, having been washed once in your meditation pool, I see the truth. my interest in meditation, I recite ARAHAM as inertia. I found myself to be very diligent, one day I spent three times before eating because I did not dare to break the vow: meditate and then eat which kept ringing in my ears, as the Master always reminded me. Each time I gained 5 minutes, then 10 minutes, until today I have been sitting for 1 hour and 30 minutes.
Dear Master, I meditate so much that I don’t remember my previous illnesses, which are cervical spondylosis, lumbar spine, right arm numbness, left hand having thorns,… Day and night torture, sometimes very miserable but can not stop. However, now it seems that they have no wings to fly. How miraculous!
My faith is getting stronger every day. I bowed my head and apologized before the precious Trinity for all my mistakes from countless past lives up to the present. I would like to pay homage to the Buddha. I pay homage to the Venerable Master – the Buddhist Monk who conveyed the teachings of the Good Father to us so that each of us has the opportunity to enjoy the sweet taste of the Dharma. Returning to the mundane, the more I try to diligently maintain the precepts – practice meditation, a month vow to keep 4 days of keeping the eight precepts.
Every day, I also combine reading scriptures, which are gifts from the Master (Blessings of the Buddha’s Remembrance, The Golden Teachings of the Buddha). Indeed, as long as it is so regular, I can already see that my life is very peaceful.
It is true that the teachings of the All-Knowledgeable One: I have traveled all over samsara, and I have never met any sentient beings who love others more than themselves, and they are the place they cherish the most. Only when we learn to love ourselves can we love others. And for my benefit, I have freely shared my wonderful experiences here with relatives, friends, and people with predestined conditions, with a sincere heart. They are very happy and look forward to the next course so that they can experience it too.
When I came back home, everyone, neighbors, everyone was surprised by the change in me. They see that I’m happier, with a good mood, a comfortable mind, much more comfortable than before. Because they love me more and more, my business is also much more convenient.
Loving-kindness spreads to the ten directions,
I am happy and full of love,
Spread your heart every morning and go to the market,
Happy, happy, vegetables are sold out.
Practicing meditation reciting ARAHAMM 3 times diligently,
By the true vows proclaimed,
The five precepts we are determined to uphold,
The eight mandarins are favorable to practice.
Determined to do good deeds and keep the religion
Pray to follow the Shakyamuni religion
The part of the monk in the family
Offerings and alms should always be diligent.
Good Father’s Day Buddha
Offering water, taking care of lamps, flowers, and flowers from the heart,
May that day be near,
Escape from the cycle of birth and death, and have Nirvana.
How can I write all I want to say, and finish telling the blessings that I have had since the last VI course? It is also impossible to describe the heavenly graces of Venerable – the messenger of the Tathagata, who has taken over his mission to help us see the light, the source of our own boundless and boundless happiness.
I would like to express my sincere gratitude to Buddhist Monk Dai Duc Thien Minh and I would like to offer this noble blessing to the Venerable – Teacher – Father we always revere. Pray for him to have a peaceful Dharma body, achieve bodhicitta and always fulfill his great vows on the path of spreading the Dharma and saving sentient beings.
I would like to thank the fates that have reunited to make our course a perfect success, that is the sponsor – the Chairman of the Board of Directors of Beegreen Company has been generous and generous to support the course. We have pure resources, pure objects as well as in terms of safety, security, health, and especially a very nice and convenient place to practice meditation.
I would like to express my sincere gratitude to the Dharma Protectors, thanks to Master Doctor Chon Minh, thanks to Nun Bi Nguyen, especially the Meditation Protection Committee, thanks to your family in the Organizing Committee, the Logistics Department of Oceannami resort for creating good conditions to support all of us – all practitioners to have a good place to study, gave us opportunities to cultivate body and mind, to increase our merits.
I sincerely dedicate the blessings and merits that I have created here, to all the extended family of my dear great benefactors, and all of you and your relatives and friends who are still alive and well in the past, etc. I hope you all rejoice in the good deeds that I have done here cleanly.
May the Buddha Trinity always bless you all and we will always be happy, achieve our aspirations and improve in the Buddhadharma, soon end suffering and sorrow, attain right wisdom, reaching Nirvana, all together!
NAMO BUDDHA!
ARAHAMM GOOD BUDDHA!
– – – – – – – Sadhu! Sadhu! Sadhu! – – – – – – –