Họ và tên: Nguyễn Thị Nga

Năm sinh: 11/2/1954

Số điện thoại: 0358.100.232

Nghề nghiệp: Nội trợ

Địa chỉ: 773 Ấp Bình Phước, Xã Bình Khánh, H. Cần Giờ, TP. HCM

     Sáng làm một điều lành, trưa làm một điều lành, tối làm một điều lành… ta có một ngày vui!

Do hành hạnh Từ bi và Hỷ xả con đã được phước lành. Con đi chùa, thường đi Pháp hội với Thượng tọa Thích Giác Huệ, chủ trì chùa Hải Đức, huyện Cần Giờ và gặp Sư cô Phạm Thị Thanh Thùy nói về khóa thiền của Sư. Con rất hoan hỉ, về chia sẻ với chồng con. Chồng con không thích đi chùa, không thích tôn giáo, nhưng vì thương vợ, thấy vợ thích đi chùa. Khi nghe con kể về khóa thiền Samatha (lần thứ VIII) của Thiền Sư Thiện Minh, chồng con sách tấn con và khuyên con nên đi cho biết.

Hồi đó, nghe nói về Thiền con rất mơ hồ, nghe nào là giải bệnh, nào là an lạc…  mà con chưa được học tập lần nào. Con rất thích hành thiền, nhất là có sức khỏe, là an lạc. Vậy là con quyết định đi!  Con của con đăng ký giùm con. Nhà con chỉ có một mình con quy y và đi chùa thôi. Con cũng mừng là con của con cũng ủng hộ cho con đi.

Cả ngày hôm đó con vừa mừng, vừa lo không biết là con của con có đăng ký cho con đi thiền thật không? Không biết đến ngày đi chồng con có thay đổi ý kiến không? Vì con chỉ có một đứa con. Con của con đi làm tận Bình Dương. 4:30 sáng cháu đã đi làm, tối 8 giờ đêm cháu mới về tới nhà, có khi tăng ca đến 10 giờ đêm. Con dâu của con 6 giờ sáng đã đi làm 6 giờ chiều mới về. Vợ chồng con ở nhà. Sáng cho chồng con ăn sáng xong , 7:30 đưa cháu nội đi học (Cháu đi mẫu giáo 5 tuổi ), trưa phục vụ ăn uống cho chồng con, chiều 4h rước cháu nội về là cho chồng ăn chiều.

Chồng con và con đều bị bệnh tiểu đường và huyết áp. Chồng con bị bệnh tiểu đường đã 28 năm biến chứng qua mắt, 2 mắt đã hỏng hết. Hàng ngày con phải chích insulin cho chồng con 2 lần, uống thuốc huyết áp sáng chiều.

*****+*****

Thường thì mỗi lần con đi Thập Tự hay đi Pháp hội một ngày là con phải chuẩn bị trước 1, 2 ngày. Nào là thuốc men, thức ăn làm sẵn ở nhà để nơi nào cho chồng con biết và lấy cho dễ. Vì chồng con không thấy nên không lấy ăn được đâm ra sân. Nhưng đi thiền lần này rất lâu đến 4,5 ngày. Con vẫn chuẩn bị thuốc, thức ăn nhưng không lo lắng như những lần đi chùa khác…..

Khi đi du lịch, vợ chồng đi du lịch Nhật Bản, Đài Loan 5 ngày về con cũng chưa dám nhắc về việc đi thiền đến 4,5 ngày. Sau còn 2 ngày đến khóa thiền con mới hỏi chồng con ở nhà uống thuốc ăn uống được không? Chồng con nói được. Còn cháu nội thì sáng con dâu con chở xuống nhà ngoại, con cũng an tâm phần nào. Lành thay! Lành thay!

Trước ngày nhập thiền, sáng thứ bảy, đang ăn sáng đứa con riêng của chồng con ở ngoài Tam Kỳ – Quảng Nam lù lù bước vào nhà (cả 10 năm nay cháu chưa vô nhà con). Con và chồng con ngạc nhiên! Con lại nghĩ ngay cháu là Bồ Tát của con, giúp cho con được thuận duyên đi dự khóa thiền vì có cháu ở nhà với chồng con. Con an tâm hơn. Vậy là sáng hôm sau con lên đường đi nhập khóa thiền trong lòng rất thanh thản.

 *****+*****

Bước vào cổng khóa thiền con thấy lòng thơi thới, thanh thản lạ. Cảnh vật hữu tình, sóng biển, nước biển rì rào, các thiền giả lên xe, nhận phòng. Ban tổ chức rất chu đáo, từ ngày trước khi nhập khóa đã gọi điện nhắc nhở: “Mai cô có chắc chắn đi dự khóa thiền không ? Cô đi với ai? Nhớ đúng giờ nha cô!” Ngày đi vẫn gọi điện “Cô đã gặp cô Thùy chưa?”, “ Cô đi bằng phương tiện gì? Cô đang đi đến đâu ?”…..

Các cô chăm sóc hướng dẫn tận tình. Nhất là sư cô Bi Nguyện khuôn mặt, giọng nói, tiếng cười đều rất từ bi, con không sao quên được. Còn Sukha nữa…. Rồi Thầy xuất hiện khuôn mặt anh minh khả kính, hảo tướng của Thầy, từ lời Pháp của Thầy khắc sâu vào tâm con nhất là khi Thầy nói: “Các hành giả cứ an tâm tu tập, có chư Thiên hộ trì cho gia đình hành giả, khi dự xong khóa thiền ở nhà mình còn an lạc, vui tươi hơn trước khi mình đi khóa thiền”. Vậy là an tâm rồi!

  *****+*****

Lần đầu tiên trong đời hành thiền con thấy sao mà Thầy hướng dẫn dễ quá. Không phải kiết già ráng cố gắng như mọi người thường nói. Vậy là con thích rồi!

Thầy còn dạy niệm ARAHAN tạo thêm phước nữa, “Có thực mới vực được đạo”,  “Mình có đi tu bao nhiêu gia đình mình vẫn đầy đủ không thiếu thốn về tài chánh là mình yên tâm rồi, ai nói gì mình được!”. Bản thân làm vợ trong gia đình, giáo dục con cái, ăn uống, ơn nghĩa trong gia đình mình đã lo chu toàn. Con lại một lần nữa an tâm!

* Ngày đầu tiên: Thầy đọc lời phát nguyện ngồi thiền, con chỉ dám phát nguyện 30 phút, không biết có được không? Ở nhà ngồi tụng kinh 30 phút mà phải trở qua trở lại bao nhiêu lần. Bây giờ ngồi lên đến 30 phút, lo quá ! Nhưng thấy các hành giả phấn khích quá! Thầy động viên con cố liều thử một phen xem sao? 30 phút đã qua, con trở chân thêm 10 phút nữa, 10 phút nữa, vậy là bước đầu thuận lợi mặc dù có đau.

* Ngày thứ hai: Ngồi thiền con phát nguyện 45 phút, 50 phút.

* Ngày thứ ba: Buổi chiều Thầy chia làm 2 nhóm, con ở nhóm ngồi dưới 60 phút ở dưới nhà khu B. Khi hết thiền con lên giảng đường Thầy giảng pháp, xong phát nguyện con cũng phát nguyện 50 phút. Thầy sách tấn con phải mạnh dạn tự tin nên con phát nguyện 60 phút. Khi tiếng chuông vang, con ngồi tiếp 10 phút nữa, rồi mười phút, rồi mười phút. Đến phút thứ 90 con xả thiền, lần đầu tiên trong đời ngồi thiền con đã ngồi được 90 phút không nhúc nhích.

Ở nhà con uống thuốc rất nhiều, ăn rất nhiều mà vẫn thấy đau, vẫn thấy đói. Về khóa thiền ăn rất ít, uống thuốc ít và vẫn thấy không đói, ít đau, ít bệnh hoạn, có phải là dòng ARAHAN độ trì cho con không? Nghe lời Thầy chỉ dạy, đi đứng nằm ngồi gì con cũng niệm ARAHAN (thay vì  trì chú như ở nhà). Thỉnh thoảng con cũng bị phóng tâm chưa định được. Nhất là còn bị đau khi con ngồi đến giờ thứ 60 phút, con ráng ngồi thêm 10 phút, 15 phút, 20 phút … Do vì ráng nên con bị động tâm chưa định được vì đau.

* Ngày đầu tiên: Ngồi thiền con chỉ niệm ARAHAN và thấy cô Phật tử hay mua bông và hoa ở chùa mỗi kì sám hối. Vì con chịu trách nhiệm về bông, trái, bánh trái cúng cửu huyền cho chùa mỗi định kỳ và các ngày viên.

* Ngày hôm sau: Con cũng thấy cô ấy xuất hiện trong kỳ Thiền của con và những ngày hôm sau con không còn thấy nữa. Con chỉ niệm ARAHAN thôi, khi con đau quá con cũng niệm ARAHAN và ráng chịu đựng.

Vì đau quá nên con chưa nhiếp tâm. Con sám hối, cố gắng mong cầu. Vì tuổi con cũng lớn, con cố gắng quá sợ cột sống và khớp gối con có bị ảnh hưởng, về nhà lại phiền não. Như thế đã đầy đủ phước lành của con, là được dự khóa thiền này, được gặp Minh sư, được quy y với Thầy đấy. Con không dám mong cầu nhiều vì chỉ là lần đầu tiên con hưởng nhiều quá con sợ hết Phước!

Phước của những ngày giảng Pháp của Thầy, của cô Bi Nguyện, về nhà áp dụng trong gia đình, trong xã hội. Con cũng cảm ơn và đảnh lễ Thầy, cảm ơn gia đình Đại thí chủ cao quý, cảm ơn Ban tổ chức cho chúng con sự an vui trong tu tập!

– – – – – – – Sadhu! Sadhu! Sadhu! – – – – – – –


English Verson

Nguyen Thi Nga (Diabetes and Blood Pressure)

     Do one good thing in the morning, do one good thing at noon, do one good thing at night… We have a good day!

Due to the practice of Compassion and Joy, I have been blessed. I go to the temple, and often go to Dharma meetings with Venerable Thich Giac Hue, who presides over Hai Duc Pagoda, Can Gio district, and meet Nunk Pham Thi Thanh Thuy to talk about The meditation course. I am very happy to share it with my husband. My husband doesn’t like going to the temple and doesn’t like religion, but because he loves me, he sees that I like going to the temple. When I heard about the Samatha course (8th time) of Buddhist Monk Thien Minh, my husband encouraged me and advised me to go.

At that time, when I heard about Meditation, I was very vague, hearing about which was healing, which was peaceful, etc. but I had never studied it. I love to practice meditation, especially when it comes to health and happiness. So I decided to go! My child registers for me. My family is the only one who takes refuge and goes to the temple. I’m also glad that my children support me too.

The whole day, I was both happy and worried about whether my child signed up for me to meditate. I don’t know if my husband and children will change their minds on the date of departure. Because I only have one child. My children go to work in Binh Duong. At 4:30 in the morning, I went to work, at 8 p.m. I only came home, sometimes working overtime until 10 pm. My daughter-in-law went to work at 6 am and returned at 6 pm. Only my husband and I are at home.

After breakfast for my husband and children, at 7:30 take my grandson to school (I go to kindergarten for 5 years old), lunch serves food for my husband and children, and in the afternoon pick up my grandchild for dinner.

My husband and me both have diabetes and high blood pressure. My husband and son have been diabetic for 28 years, with eye complications, and both eyes have been damaged. I have to inject insulin for my husband twice a day, and take blood pressure medicine in the morning and after.

*****+*****

Usually, every time I go to the Crucifix or go to the conference one day, I have to prepare 1 or 2 days in advance. Which is medicine, and ready-made food at home to let your husband and children know and get it easily. Because my husband and children couldn’t see it, they couldn’t eat and ran to the yard. But this meditation is very long, up to 4 to 5 days. I still prepare medicine and food, but I am not worried like other times when I go to the temple,…

When traveling, our couple went to Japan and Taiwan for 5 days, and we did not dare to mention meditating for 4 to 5 days. After 2 days until the meditation course, I asked my husband if he can stay at home alone and take medicine and eat or not. And My husband can answer: yes, I can! As for my grandchildren, in the morning, my daughter-in-law brought him down to my grandmother’s house, I was also somewhat reassured. Rather good! Rather good!

Before entering meditation, on Saturday morning, while I was having breakfast with my husband, his stepchild outside Tam Ky – Quang Nam came to my house. I and my husband am amazed! I immediately thought that he was my Bodhisattva, helping me to be predestined to attend the meditation course because I had him at home with my husband and son. I’m more secure. So the next morning, I set out to enter the meditation course with a very peaceful heart.

Entering the gate of the meditation course, I felt a strange sense of relaxation and serenity. With the beautiful scenery, the waves, and the murmuring sea water, the meditators got in the car and checked in. The organizers were very attentive, from the day before entering the course, they called to remind us: Are you sure to attend the meditation course tomorrow? Who do you go with?

Remember to be on time, Miss on the day of departure, she still called have you met Ms. Thuy? What means of transport do you go by? Where are you going?…

Nunks took care of the guidance. Especially Nunks Bi Nguyen, her face, voice, and laughter are all very compassionate, I can’t forget it. And Sukha too.

Then Venerable appeared the face of an honorable man, a good general, from his words of Dharma etched in my mind, especially when he said: Practitioners should practice with peace of mind, there are gods to protect their families.

Practitioners, when they finish the course at home, they are more peaceful and joyful than before they went to the course”. So rest assured!

*****+*****

For the first time in my meditation life, I realized how easy it was for me under your guidance. Not trying hard as people say. So I liked it!

The Venerable also taught reciting ARAHAM to create more blessings, only with real life can we attain the path no matter how many times I go to the monastery, my family is still full and not lacking in financial resources, I feel secure, who can say anything about me! Being a wife in the family, educating children, eating, and gratitude in my family have taken care of it. I feel at peace once again!

* The first day: You read the vow to meditate, I only dare to make a vow for 30 minutes, I don’t know if I can do it. Sitting at home chanting for 30 minutes without having to go back and forth many times. Now sit for 30 minutes, worry too! But seeing the practitioners was so exciting! Do you encourage me to try and give it a try? 30 minutes have passed, and I turned my legs for another 10 minutes, 10 more minutes, so it was a good first step despite the pain.

* Second day: Sitting meditation, I vow 45 minutes, 50 minutes.

* On the third day: in the afternoon, the Venerable is divided into 2 groups. I was in the group and sat for less than 60 minutes in the house in block B. When the meditation ended, I went to the lecture hall to listen to the Dharma, and after making the vow, I also made a vow for 50 minutes. Venerable urged me to be bold and confident, so I made a 60-minute vow. When the bell rang, I sat for another 10 minutes, then ten minutes, then ten minutes. At the 90th minute, when I released my meditation, for the first time in my life, I sat in meditation for 90 minutes without moving.

At home, I took a lot of medicine, and ate a lot but still feel pain, and still, feel hungry. About the course of eating very little, taking a little medicine, and still feeling no hunger, less pain, less illness, is the ARAHAM lineage for me?

Listening to the Venerable’s instructions, walking, standing, and lying down, I also recited ARAHAM (instead of reciting the mantra-like at home). Sometimes I also get distracted and can’t figure it out. Especially, I still have pain when I sit until the 60th hour. I try to sit for another 10 minutes, 15 minutes, 20 minutes… Because of the effort, I can’t fix my mind because of the pain.

* On the first day: Sitting in meditation, I just recited ARAHAM and saw that the Buddhist lady used to buy flowers and flowers at the temple every time of repentance. Because I am responsible for the flowers, fruits, and cakes that I offer to the temple every period and every day.

* The next day: I also saw her appearing during my meditation session and the next day I didn’t see her anymore. I just chant ARAHAN, when I’m in pain I also chant ARAHAN and try to endure.

Because the pain was too much, I did not concentrate. I repent and try to pray.

Because I am also old, I try too hard to be afraid that my spine and knee joints will be affected, and going home is troubling. That’s enough of my blessing, to be able to attend this course, to meet the Master, to take refuge with him. I don’t dare to ask for much because it’s just the first time I get so much, I’m afraid of all the blessings!

Blessing of the days of teaching the Dharma of the Master, of Nun. Bi Nguyen, at home and applied in the family and the society. I also thank and pay homage to the Venerable, to the noble family of the great benefactor, and to the Organising Committee for giving us peace of mind in our practice!

– – – – – – – Sadhu! Sadhu! Sadhu! – – – – – – –