(Tiếp theo Phần 1)
Con được đến nhóm trình pháp với Thiền Sư: “Những cảm thọ đau của con tuy giảm nhưng vẫn còn xuất hiện. Con tự thấy tâm con còn yếu lắm!”.
Thiền Sư khích lệ:
“Con đã đạt được mức độ đỉnh cao thanh tịnh của thiền định trên đề mục niệm Ân Đức Araham của Phật rồi đó. Nhưng do mới vài ngày thôi, chưa đủ thời gian để con trau dồi cho thành thạo, thuần thục. Nên tâm mình còn yếu là chuyện bình thường!
Con cần tiếp tục duy trì pháp hành thiền thường xuyên đều đặn mỗi ngày. Như người thợ mộc muốn có một tấm ván tốt nhẵn bóng cần phải qua 5 giai đoạn như sau:
Mới cưa một tấm gỗ ra còn xù xì > Bào nhẵn > Đánh bằng giấy nhám hạt lớn thô> Đánh bằng giấy nhám hạt nhỏ mịn> Và dùng gòn nhúng dầu đánh cho đến khi tấm gỗ thật mịn màng và có thể soi gương được vậy!”
*****+*****
Tối:
Sau khi trình pháp với Thiền Sư, con đi kinh hành, rồi vào ngồi thiền. Con vô sau giờ tập thể đang ngồi thiền. Để tránh gây tiếng ồn (đi lại ảnh hưởng thời thiền tọa của mọi người), nên con ngồi luôn ở gần chỗ cánh cửa ra vào, gần khu vực bàn thờ chính điện. Con phát nguyện:
“Thiền giúp phát triển năng lực Tâm
Thiền giúp phát triển năng lực Thân
Thiền giúp phát triển năng lực Trí
Do lời chân thật này, nguyện cho con được an trú trong dòng niệm Ân Đức Phật Arahan, chứng thiền Arahan và phát triển năng lực Tâm – Thân – Trí”.
*****+*****
Do ngồi gần cánh cửa, mọi người ra vào va quẹt phải chân con. Tiếng gió ùa như sắp bão, ban đầu con bị phân tâm:
“Thôi chết rồi sao mình lại ngồi chỗ này! Thật là thiểu trí quá! Mà lỡ phát nguyện rồi, sao mà di chuyển được đây?”. Aha! Mấy điều này đang làm mình phiền lòng bận tâm. Mà Thiền Sư từng dạy: “Đối với những điều làm mình không vừa lòng, phật ý, thì hãy nhớ đến pháp biết ơn nó!”. Mình biết ơn những va chạm mạnh và tiếng gió mạnh ù ù này. Phải nương theo nó, nhờ nó mà nhắc trong tâm mình Araham liên tục và mạnh theo arahan- arahan- arahan”.
“Arahan- Arahan – Arahan… . Arahan- Arahan – Arahan…”. Gió càng mạnh thì trong tâm con càng arahan hơn.
Cảm thọ đau nhức xương lại xuất hiện ở ổ khớp và đầu gối chân phải. Đau lắm! “Đau à, đau à!… arahan… arahan… đau à, đau à!…. “. Vẫn duy trì dòng Arahan. Nhưng con lại nhớ lời Thiền Sư đã dạy trong lúc trình pháp vừa rồi, thì con cảm thấy từ ổ khớp và đầu gối như sạc lỡ, sạc lỡ lăn dần, lăn dần những cục đá bự, rồi lăn dần những cục đá nhỏ hơn, rồi những viên sỏi sạc lỡ dần, rồi như mảnh vụn gỗ của thợ mộc bào, rồi như lớp đất mịn…. Cảm thọ đau nhức xương cứ theo vậy mà giảm dần, giảm dần rồi không còn đau gì nữa! Từ phía bên trái trước mặt, ánh sáng chói nóng dịu, hình ảnh như ánh sáng của ngọn lửa từ tên lửa phóng lên phà vào mặt vậy. Khoảng 5 phút rồi dịu lại bình thường.
Những cảm thọ đau ,tê, nhức… thi thoảng xuất hiện lại:
“Ôi! Tâm mình còn yếu lắm! Yếu như vầy trong khóa thiền mình không đạt pháp, thì khi về nhà mình sẽ lại bị phiền não tấn công như con người ngày xưa thôi! Làm sao thực hiện được những ước mơ, hoài bão về ngành y của mình cơ chứ. Còn nhiều việc đại sự khác nữa chứ Carana abhi (Diệu Khả)!!!”.
*****+*****
Lúc ấy xuất hiện hình ảnh ngọn đèn dầu ở trong lòng con. Ngọn đèn dầu đứng trước gió lùa mạnh mẽ như cơn bão sau lưng con!
“Không, không, Thiền giúp phát triển năng lực tâm cơ mà! Mình đã vượt qua mưa bão, đón xe, biết bao trăn trở. Những trở ngại như thế nào để đến tham dự khóa thiền mà! Động lực nào đã đưa mình thay đổi quyết định để đến tham dự khóa thiền này. Tâm huyết và tình thương yêu của Ngài Đại Đức, mình là đệ tử của Ngài cơ mà!
Ngài sẽ bên cạnh con, Ngài không bao giờ bỏ con đâu! Mình phải quyết nỗ lực thiền trong khóa thiền này, để không phụ lòng dạy dỗ của Ngài. Để làm một con người mới, phát triển tâm lực vững mạnh hơn, sống có ích hơn! Nếu sau khóa thiền trở về mà vẫn còn là kẻ yếu đuối, bị những vòng luẩn quẩn như xưa, mình thà chết còn hơn sống!”.
Con như thêm nguồn sức mạnh, Arahan- Arahan – Arahan… mạnh mẽ và liên tục hơn.
Lúc này con lại thấy xuất hiện hình ảnh ở bên hướng cánh tay trái. Có bình ga khổng lồ không thấy được giới hạn đáy của bình ga. Phà vào ngọn đèn dầu đang yếu ớt trước cơn gió lùa ào ào như bão. Bừng sáng rực ở chính giữa lòng ngực lên khắp mặt con, sáng lòa, sáng lòa, phừng phực…. Khoảng 2-3 phút sau, con thấy Đức Phật, chỉ thấy từ ngang vai trở lên. Ngài Oai phong, Lực Lưỡng, Bệ Vệ, Uy Nghiêm còn hơn cả hình ảnh bức tranh Vua Trời Đế Thích. Đẹp vô cùng! Nhưng lại toát ra nét Hiền từ ơi là hiền từ!
Ngài nhìn từ ở trên xuống, phía hướng trước mặt cách con khoảng 1m hay nửa mét thôi! Ngài mỉm cười với con. Ôi! Con hạnh phúc quá! Ngài thật Uy Linh và Nhân Từ! Khoảnh khắc đó kéo dài khoảng 2-3 phút đến với con.
Con xả thiền theo tín hiệu BTC, rồi đi kinh hành vòng quanh hồ. Dòng Araham vẫn liên tục và mạnh. Với sự phà của bình ga vào ngọn đèn dầu ở giữa thân vẫn ở trong con. Con như có một sức mạnh phi thường lắm!
Đang đi kinh hành, thì bất giác ánh sáng chói lòa trước mặt. Con đứng khựng lại. Gió lùa của vùng sát bờ biển như muốn đẩy người xô ngã! Nhưng không xô ngã được con. Hai chân con như lún sâu xuống nền xi măng khoảng 20cm, cố định, trụ vững chắc. Con vẫn thấy mình tràn đầy mạnh mẽ và vững vàng! Đang đứng vậy, thì hình ảnh phi nhơn nam đứng phía sau, bên tay trái thò mình ra trước. Kiểu như nghiêng người dòm mặt con, chọc ghẹo con, nhưng không được nên bỏ đi!
Rồi từ phía sau có một con bò tót đen đang chạy cắm đầu dồn sức lao vào con. Tới cách con khoảng 1m thì hoảng sợ quay đầu chạy đi. Và có 2 người khổng lồ, đứng 2 bên kế sau cạnh con. Con chỉ nhìn thấy rõ người ở bên trái, còn người bên phải hơi mập mờ, cơ bắp lực lưỡng, hiền lành. Và họ như là người bạn, người bảo hộ cho con vậy. Con đứng hiên ngang ở đó. Cứ vậy, đến khi có tín hiệu cho hành giả vào thiền đường. Mà con đang đứng ở giữa đường chắn lối đi. Hihi!
Từ đó về sau, dòng Arahan cứ liên tục trong tâm con. Người con thường phát sinh cảm giác rần rần khi trên dòng niệm Araham. Và khi về phòng, như mọi hôm, con đều thiền nằm trước, rồi lỡ có ngủ thì ngủ lúc nào không hay. Nhưng hôm ấy con khó ngủ được vì người cứ rần rần, vững chãi mà bình yên lắm.
Con cảm nhận rõ năng lực tâm mình đang phát triển. Ngọn đèn dầu có đế là bình ga khổng lồ không giới hạn dung tích, vẫn vững vàng trước cơn gió bão, không bao giờ lay sợ. Từ chiều hôm đó, con đã không còn cảm giác đau răng nữa. Hoàn toàn không cảm giác gì nữa!!!
(Kính mời quý đọc giả đón đọc tiếp Phần 3)
– – – – – – – Sadhu! Sadhu! Sadhu! – – – – – – –