(Tiếp theo Phần 3)

* Ngày thứ 5:

Thời thiền lúc 4h sáng: Con phát nguyện 2 giờ, nhưng lòng con thầm nghĩ 2 giờ 30 phút. Cảm thọ đau nhức xương lại xuất hiện, mức độ đau khoảng bằng ¾ mức độ đau đợt đầu. Con thường luân phiên mong ngóng Ngài gõ chuông:

“Sao lâu quá, có khi nào Ngài hay nói ráng thêm 1 phút nữa thôi sẽ thấy điều tuyệt diệu. Mà hôm nay là hết khóa thiền rồi, nên Ngài cố ý cài thêm thời gian không? Hay đồng hồ bị hư, hết pin chăng? Đau quá Sư ơi! Sư ơi gõ chuông cho con xả thiền!”.

“À, mình đang mong ngóng Ngài gõ chuông xả thiền?! Mong cầu à, mong cầu à… Arahan- arahan- arahan… Arahan- arahan- arahan…”

Hồi sau đó, thân con cứng lại, yên lặng hơn, an trú trong dòng arahan. Nghe tiếng Sư đánh chuông 2 giờ. Chớ vội! Con thận trọng tự nhắc mình! Rồi con từ từ mở mắt ra, nhưng thân con không hề nhúc nhích. Nhìn thấy Thiền Sư ngồi đó, còn vài 3 – 4 vị hành giả cũng đang tiếp tục ngồi thiền. Thân con vẫn đông cứng. Con nhắm mắt lại thiền tiếp.

Các cảm thọ đau, mỏi…  sanh rồi diệt, mong cầu hết đau thì lại càng đau nhiều hơn! Các cơn đau tự đến tự đi ngoài sự kiểm soát của con! Con kinh cảm và thấu  hiểu hơn lời phật dạy về “VÔ THƯỜNG – KHỔ – VÔ NGÔ. Con quằn quại, những khi đang tự mình trải nghiệm, tắm gội một cách xác thực trên thân tâm này. Con thêm liễu ngộ Ân Đức  Phật là như thế nào???

Ngài đã vượt qua bao nhiêu gian khổ, quyết tìm con đường giác ngộ để soi cứu chúng sanh. Con biết ơn Ân Đức  vô lượng, vô biên của Ngài và nghẹn ngào khóc nấc!

Đau chân, con cảm tưởng con bố thí luôn phần chi này rồi! Thì lúc đó đau đến nỗi như thắt siết ngực con. Con cảm tưởng như nghẹn “ỨA!” rồi tắt thở!

Như người chết bất đắc kỳ tử vậy, “ỨA!”- CHẾT! Con bỗng nhớ đến bài pháp về 3 bậc bố thí. Hạnh bố thí là 1 trong 10 hạnh Bồ Tát Đạo, mà con nguyện thực hành theo!

Mà bố thí bậc thấp là bố thí vật chất thì con đã đang thực tập rồi. Còn bố thí bậc trung là bố thí một phần thân thể thì con cũng như vừa bố thí luôn cái chân của mình luôn rồi! Bất giác con nhận ra rằng, con đang được thực hành bố thí bậc thượng. Là bố thí (cúng dường) luôn cả mạng sống của mình cho Tam Bảo trong khóa thiền này! Nghĩ đến đó con vừa hân hoan, vừa kinh cảm, tâm con trào dâng lên cơn xúc động rồi khóc nấc!!!

“Ôi! Mình chỉ mới 1 kiếp được thực hành bố thí thân này, mà đớn đau khổ như vậy. Ấy vậy mà Đức Phật đã bố thí mạng sống của Ngài trong vô lượng kiếp. Đến nỗi xương Ngài chất thành núi, nhiều núi lận chứ không chỉ một ngọn núi thôi đâu!”. Con kinh cảm, kính thương Ngài xiết bao, với vô lượng từ bi hỷ xả! Con Kính đảnh lễ Ngài! Con lại khóc nấc từng cơn!

Rồi tự xả thiền, 2 giờ 30 phút trôi qua đúng như tâm nguyện trong lòng con khi bắt đầu vào ngồi thiền!

Ô hay! Con không còn cảm giác gì của răng đau mọc nữa! Chỉ còn lợn cợn của phần da lợi bị nứt ra thôi, chứ không hề có cảm giác gì nữa. Con ăn sáng, há miệng cũng bình thường như không bị gì, thật tuyệt vời!  Nhưng đến giờ vào tọa thiền lại rồi, con không kịp đi kinh hành nữa!

*****+*****

* Thời thiền thứ nhì:8h sáng – Thời thiền cuối cùng của khoá:

Thiền Sư có nhắc nhở nỗ lực thêm những giây phút cuối. Nhưng con thấy vì không đi kinh hành sau khi ngồi thời trước, không có sự quân bình Tấn và Định nên con thấy con mệt và yếu sức hơn. Vì thế con chỉ phát nguyện ngồi 1 giờ 30 phút:

“Thiền giúp phát triển 3 năng lực Tâm – Thân – Trí. Do lời chân thật này, nguyện cho con an trú trong dòng niệm Ân Đức Arahan thiêng liêng cao thượng của Ngài đúng 1 giờ 30 phút rồi xả thiền!”. Lặp lại lời nguyện 3 lần trong tâm, đảnh lễ Phật rồi con ngồi thiền.

Bị ngồi ngay dưới máy lạnh của hội trường, lạnh phà trực tiếp xuống đầu. Cảm giác tê hết hai chân, lạnh ngắt. Nhưng con cứ lơ đi, duy trì liên tục dòng arahan, chánh niệm giữ Lưng – Cổ thẳng, mắt nhắm nhẹ tự nhiên, không nhíu không gồng.

Tê quá, càng lúc càng tê khủng khiếp! Con cứ lơ đi, quyết không nhúc nhích, “ARAHAN- ARAHAN-ARAHAN- ARAHAN- ARAHAN-ARAHAN…”.  Bất giác, hai tay con đang ngửa đặt trên 2 đầu gối thì bắt đầu run run run, lắc lắc lắc, chà xác chà xác lên và di chuyển khắp hai đùi, như thể nó đang mát-xa cho bớt tê kia vậy. Con nhận ra: “Khi  phiền não đến, mình không cần làm gì cả. Tự nó sinh ra thì theo tự nhiên sẽ tự có cách để nó diệt. Mình cứ ngồi yên đó không cần phải làm gì cả!”.

Rồi lạnh cũng vậy, cơ thể con tự rung lắc, lắc cũng mạnh. Rồi hai bàn tay con tự nhấc lên cao khỏi đùi, bắp tay tạo vuông góc với cẳng tay, hai bàn tay ngửa đơ như vậy, nhẹ nhàng, không có cảm giác.

Cứ vậy khoảng 5-10 phút mà cũng không thay đổi tư thế. Con thấy thân con tan rã ra, không còn thân này nữa, như khoảng không ở giữa thân con vậy. Chỉ còn cảm giác nặng biết là đang ngồi dưới đất thôi!

Rồi sau đó người con lắc lơ nhẹ. Như có đám mây bay là là xuống nâng hai bàn tay, êm ái nhẹ nhàng đặt lại lên hai đầu gối con. Rồi từ hướng phía chánh điện Đức Phật phía trên cao ấy, con thấy một dải đường trắng như là ánh hào quang của Ngài tỏa xuống về phía con. Như một dải ánh sáng để con theo đó đến với Ngài.

Rồi con thấy mình như đang ngồi hấp thụ năng lượng của vũ trụ truyền cho vậy. Năng lượng ấy tỏa xuống người con. Lạnh không ảnh hưởng gì con nữa! 1 giờ 30 phút, theo tín hiệu, con xả thiền.

*****+*****

* Kinh hành:

Dòng – arahan- arahan- arahan liên tục và như có năng lượng siêu nhiên trong mình. Con thấy con đi kinh hành đều mà nhanh thoăn thoắt. Dù không cố ý đi nhanh nhưng cứ như con đang lướt như gió vậy!

Dù đang đi, nhưng ánh sáng thường hay chói sáng làm con đứng khựng lại! Khi đứng nhập thiền như vậy, con nhớ lời Sư dặn nên tác ý nhìn vào tim. Con thấy ánh sáng ấy như chìa khóa, đưa vào chiếc rương kho báu ở trong tim con vậy. Chìa khóa ấy vặn mở, nắp rương hé mở, chiếu chiếu ánh sáng lên chói lòa, chói lòa. Con cảm tưởng khi ấy người con nhẹ nhàng, như có thể đi trên mặt nước biển, lướt qua mặt hồ kia vậy.

(Kính mời quý đọc giả đón đọc tiếp Phần 5)

– – – – – – – Sadhu! Sadhu! Sadhu! – – – – – – –