Họ và tên: Phạm Phương Linh

Ngày sinh: 19/09/1988

Nghề nghiệp: Kinh doanh

SĐT: 0908901988

Địa chỉ: 38A Ngô Chi Lan, Hải Châu

     Lời đầu tiên con xin phép được dùng tất cả sự tôn kính và lòng thành của con

Kính gửi lời tri ân biết ơn vô bờ bến đến Ngài Thiền Sư. Ngài là vị Phật sống của cuộc đời con!

Con cũng xin tri ân, cảm tạ đến Sư Cô Bi Nguyện, cùng Ban tổ chức, các cô chú anh chị trong ban hộ thiền.

Đây thực sự là 6 ngày ý nghĩa nhất của cuộc đời con trong suốt 32 năm qua!

***++***

Con có vô vàn câu từ muốn viết ra về cảm nhận của con, về chia sẻ, về nỗi niềm…. Để viết ra có lẽ phải 3-4 tờ giấy A4 này. Nhưng để trân trọng thời gian quý báu, con sẽ viết ngắn gọn và súc tích nhất về lý do con đến được với khóa thiền này. Con xin chia sẻ đôi điều về cuộc sống của con!

Từ bé đến giờ, cuộc sống của con khá đầy đủ. Có lẽ đó là sự bù đắp của mẹ con dành cho con và cả của các vị bề trên. Vì con không có được tình yêu thương của cha. Con có cuộc sống khá là thuận lợi suôn sẻ. Từ lúc đi học, rồi du học, tốt nghiệp về nước con được nhận làm tại Sở Ngoại Vụ Đà Nẵng.

Con được mọi người ngưỡng mộ yêu quý. Và con mở một quán ăn nhỏ, quán ăn được rất đông khách và khá nhiều người biết đến. Con có tài lộc rất nhiều, muốn gì được nấy. Nhưng con luôn bi sầu, trầm uất. Chưa bao giờ con cảm thấy mình hạnh phúc, thậm chí lúc nào con cũng nghĩ đến cái chết.

Ai cũng nói con điên, vì sống đầy đủ sung sướng như vậy mà không biết hưởng. Con luôn nghĩ đến những điều tiêu cực. Con luôn nóng nảy, nóng vội, nóng giận, bực tức, khó chịu. Con thường quát tháo, lớn tiếng với người xung quanh.

Nhưng sau khi như vậy, con lại thấy ân hận có lỗi. Con đi xem bói nhiều nơi thì ai cũng nói con bị âm theo. Họ theo phá con, họ làm con trở thành một người khác! Con cũng đi giải căn, cắt duyên âm cúng bái nhiều thứ. Nhưng con vẫn vậy!

Một năm trở lại đây, con thấy cuộc sống thực sự vô nghĩa. Mỗi ngày trôi qua thật vô vị, chán nản, tẻ nhạt. Con không có một thú vui nào nữa. Con cũng không biết mục đích sống của mình là gì, con sinh ra để làm gì? Con luôn tự trách mình mỗi ngày, suy nghĩ tiêu cực. Đến lúc con hiểu về luật nhân quả, luân hồi, nghiệp chướng, con nghĩ rằng đây là nghiệp của con. Tuy được sống đầy đủ sung sướng nhưng bị đày đọa khổ tâm. Và chính con cũng làm nhiều người buồn khổ mà con không kiểm soát được mình.

Thật may mắn vì mẹ con đi dự khóa thiền 12 tại Hội An. Sau khi thiền về, mẹ con nói con hãy đi dự khóa thiền này. Nó sẽ làm thay đổi cuộc đời con. Con quyết định tham gia, để cứu lấy cuộc đời con. Vì nghĩ đây là cách duy nhất!

***++***

Để kể về quá trình hành thiền thì rất dài. Nên con sẽ nói về những điều con cảm nhân và thu hoạch được:

Điều đầu tiên, là về bệnh sỏi thận của con, con bị từ hồi lớp 11. Thận con khá yếu. Con đi tiểu nhiều lần trong ngày, kể cả khi không uống nước hoặc uống ít nước. Khi nhịn tiểu thì nó đau. Viên sỏi thận của con là viên sỏi san hô, dài 3cm, nhiều góc nhọn. Nên hay xảy ra nhiều cơn đau dữ đội và kéo dài. Sau khi tán sỏi bằng nội soi cách đây 3 năm, thì con thấy càng tệ hại hơn. Cứ 5 phút, 10 phút con phải đi tiểu một lần. Dù đi không ra nước nhưng cứ có cảm giác mót đi. Còn nếu nhịn thì nhịn được tầm 1 tiếng thôi. Nếu lâu hơn, thì bụng con rất nặng, như có cả tấn nước trữ trong bụng và đau.

Mỗi lần đau, là con uống thuốc giảm đau, nằm chườm bụng bằng nước nóng 01 ngày mới đỡ đau. Không có bất cứ cách điều trị nào khác. Đau đớn và bất tiện trong cuộc sống hàng ngày, con ước gì mình có thể thay quả thận khác. Vậy mà đến đây, ngay ngày thiền đầu tiên, con đã không phải đi tiểu nhiều như mọi ngày. Con ngồi mấy tiếng liền cũng không bị đau, tức bụng như mọi khi. Thật sự vi diệu!

***++***

Điều thứ 2, là con mất ngủ trầm trọng đã 12 năm nay! Con không vào giấc ngủ được, dù uống đủ thứ thuốc nam, thuốc bắc thuốc tây. Ăn uống các thực phẩm có tác dụng an thần. Tập yoga. Thậm chí là thuốc ngủ… con vẫn không ngủ được!

Ngày nào cũng trằn trọc đến 3h sáng, ngủ mà như thức. Giống như chỉ là nhắm mắt chứ thực sự không ngủ sâu, và thức dậy cũng rất rất khó! Đầu con đau như búa bổ, giật đùng đùng! Mắt như bị dính keo không mở ra được dù là con có ngủ đủ giấc hay đã ngủ cả một ngày! Người con lúc nào cũng buồn ngủ, lờ đờ, uể oải. Con chỉ ước rằng sống mà không phải ngủ! Giấc ngủ thật sự là điều kinh khủng nhất cuộc đời con!

Nhưng đến ngày thứ 2 ở đây, con ngủ ngon như một giấc mơ! Đặt lưng nhắm mắt là ngủ và con tự mở mắt dậy dù không đặt báo thức. Và dậy một cách tỉnh táo. Không hề đau đầu, cả ngày con cũng tỉnh táo, không mệt mỏi uể oải như bình thường nữa. Thật như một giấc mơ mà con luôn luôn mong muốn bao lâu nay! Thực sự là một mơ ước lớn nhất đời con đã thành hiện thực!

***++***

Điều thứ 3, là về tâm hồn con. Nếu nói con bị ung thư tâm hồn thì có lẽ là đã đến giai đoạn cuối. Vô phương cứu chữa, tuyệt vọng! Con u sầu, bi đát, ảm đạm, tiêu cực hóa cuộc đời con. Nhưng ngay sau chiều ngày thiền thứ 3, con thấy mình lạc quan lạ kỳ. Yêu đời, yêu người, con cứ cười suốt thôi! Cười tự sự, hoan hỉ, an lạc trong tâm con. Con có suy nghĩ tích cực hơn về cuộc sống và cuộc đời này của con.

Con thấy hạnh phúc không có đủ tờ giấy nào diễn tả hết được!

Con xin đội ơn Ngài Thiền Sư đã tái sinh ra con một lần nữa!

Con nợ Ngài một đời biết ơn!

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

————— Sadhu Sadhu Sadhu —————


English Verson

Pham Phuong Linh (Nephrolithiasis,…)

     First and foremost, I would like to express my heartfelt gratitude to the Buddhist Monk with all my respect and sincerity.

You are my life’s living Buddha!

I’d also like to thank Sister Bi Nguyen, as well as the Course Organizing Committee and Support Team.

These were the 6 most significant days of my life during the last 32 years!

***++***

I have countless words to write about my feelings, sharing, emotions… It probably takes 3 or 4 sheets of this A4 paper to write it down. But, in order to respect your valuable time, I’m going to write briefly and concisely about why I chose this course. I’d like to tell you about my life!

My material life had been quite good since I was a child. Perhaps, it was my mother’s and the superiors’ compensation for me, because I lacked my father’s love. I had had a relatively easy life since I went to school, then I studied abroad, graduated, returned home and worked for the Department of Foreign Affairs of Da Nang City.

Everyone loved and admired me. I opened a small restaurant, which was very popular and well-known. I had a lot of money luck, and I got almost everything I wanted. But I was constantly sad and depressed. I never felt happy and was constantly thinking about death.

Everyone thought I was crazy because I had so much happiness but I didn’t know how to enjoy it. I was always thinking negatively. I was always irritable, hasty, angry, resentful, and annoyed. I frequently yelled at those around me. But then I felt guilty.

But after that, I feel guilty. I went to many places to see fortune-telling, and they said that I was controlled by people from the underworld. They followed me and made me a different person! I also went many places to break bad luck, worship a lot. But I still do!

A year ago, I found my life to be completely meaningless. Every passing day was tasteless and boring. I was no longer having any fun. I also didn’t know what my life’s purpose was, or why I was here in this world. Every day, I blamed myself and thought negatively. I thought this was my karma by the time I understood the law of cause and effect, reincarnation, and karma. I lived a full and happy life, but I was plagued by suffering. And I also made a lot of people sad because I couldn’t control myself.

It was fortunate that my mother and I attended the 12th meditation course in Hoi An. My mother told me to attend the course. “It will change your life!”, she said. I decided to join in the hope of saving my life, because I thought this was the only option.

***++***

Because it takes a long time to talk about the meditation process, here is what I feel and gain:

First, I had suffered from the nephrolithiasis since 11th grade. My kidneys were in bad shape. Even when I didn’t drink or drank very little, I urinated several times per day. It hurt everytime I hold my urine. My kidney stone was a coral stone, 3cm long, with many sharp corners. A lot of severe and prolonged pain occurred quite frequently. After endoscopic lithotripsy 3 years ago, I felt worse. I had to urinate every 5 to 10 minutes. Though I didn’t have any urine when I urinated, I had the urge to. And I could only hold it for about an hour. If I hold it any longer, my stomach became very heavy, as if a ton of water had been stored in it, and it hurts me.

When I was in pain, I took pain relievers, lay down and applied hot water to my stomach for about a day to relieve the pain. There was no other option. My daily life was filled with pain and uncomfortable feeling, and I wish I could get another kidney. However, on the first day of meditation, I didn’t need to urinate as frequently as usual. I sat for a few hours but still didn’t have pain and upset stomach like usual. Truly magical!

***++***

Second, I had had severe insomnia for the past 12 years! I couldn’t sleep despite taking herbal, traditional, and western medicines, having sedative foods, and practicing yoga. I even took sleeping pills, but I still couldn’t sleep!

Every day I tossed and turned until 3 a.m., sleeping but not sleeping. It was like I just closed my eyes but not slept, and it was difficult for me to wake up! I often had a splitting headache at that time! My eyes were glued shut and refused to open, even if I had got enough sleep or slept all day! My body was constantly sleepy, lethargic, and sluggish. I wished I could live without sleeping! Sleeping was the absolute worst thing in my life!

But by the second day, I slept like a baby! I fell asleep every time I lay down and closed my eyes, and I could wake up on time even if I didn’t set an alarm. And I awoke sober and headache-free. I was awake and healthy all day, and my body weren’t tired or sluggish like it usually was. What a dream that I had always wanted for so long! This has been my life’s greatest dream, and it had now come true!

***++***

Third, for my soul. If I say that I had soul cancer, it was most likely in its final stages. There was no way out, despair! I was sad, tragic, gloomy, and negative. But by the afternoon of the third day of meditation, I was miraculously optimistic. I suddenly fell in love with life and people, and I couldn’t stop smiling! Smile, joyfulness and peace were in my mind. I thought more positively about my life and this life.

I’m overjoyed and can’t put it into words!

I thank the Buddhish Monk for giving birth to me again!

I will be eternally grateful to you!

Namo Buddha Shakyamuni Buddha!

————— Sadhu Sadhu Sadhu —————