Lý Xuân Nguyệt
Sinh năm: 19/01/2003
Điện thoại: 0385867202
Đia chỉ: Huyện Cầu Kè, Tỉnh Trà Vinh
Trường: Học sinh lớp 8 – THCS An Phú Tân, Huyện Cầu Kè, Tỉnh Trà Vinh
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Kính bạch Ngài Thiền sư!
Đây là lần đầu tiên con tham gia khóa thiền của Đại Đức, Ngài giảng dạy con cảm thấy rất vui.
Từ những ngày đầu tiên, con đã không quen với cách sinh hoạt và giờ giấc ở trường thiền, nhưng nhờ được sự hướng dẫn của Quý cô và Quý bác, nên con cũng quen dần dần với việc tập thiền ấy.
Con còn được nghe Ngài giảng về Pháp và hiểu thêm về những câu chuyện hay. Lần đầu trong đời con mới biết hành thiền là như thế nào?
Ôi! Thật sự là con rất mỏi, rất đau đớn… giống như tự mình hành hạ lấy chính mình, nên con cứ trở chân hết bên phải, rồi trở qua bên trái, mong sao tìm cho được tư thế nào cho êm ái hơn, dễ chịu hơn…!
Con cứ cầu nguyện, lạy ơn Phật phù hộ cho con hết đau… Nhưng con đã thất vọng, vì con chẳng tìm ra được kiểu ngồi nào cho thân thể nhẹ nhàng, thoải mái và sướng hơn, do vậy mà con cứ tự xoay xở hoài, hết bên nọ lại tới bên kia…!
Những ngày đầu hành thiền ngồi mỏi, tê, đau, khó chịu như vậy, khiến con cảm thấy vô cùng nản lòng và con chẳng muốn hành thiền tiếp tục nữa!
Lúc đó, trong lòng con chỉ muốn đi về sướng hơn, vì con nghĩ tội tình chi mình phải ngồi thiền để phải chịu đựng cái đau này, tự mình hành khổ mình???
Nhưng có điều là, con không hiểu tại sao đau dữ ác như thế, mà lại có nhiều cô, chú vẫn ngồi yên lặng để thiền, bộ chẳng lẽ cô chú không đau sao???
Rồi con nhớ lại nhiều hình ảnh của chị Ba con, hồi hai năm trước, sau khi chị Ba đi học Thiền về, con thấy chị Ba thay đổi quá trời luôn!
Chị trẻ hơn và đẹp hẳn ra, khác với trước rất nhiều! Chị hiền hơn và nhất là tiếng nói của chị, có gì đó rất thuyết phục mọi người trong nhà con, như Cha, Mẹ con, Ngoại con…
Con nghĩ chắc có lẽ, chị Ba trước kia hành thiền cũng phải chịu đau nhiều lắm mới có sự thay đổi lớn như vậy, con nghĩ chắc có lẽ là vậy… và biết bao nhiêu suy nghĩ đến với con…
Những sự “thay đổi quá lớn” của chị Ba khiến con ngưỡng mộ chị Ba lắm! Nên con cũng mong muốn được “thay đổi lớn” như chị Ba con!
*****=*****
Mặc dù con muốn, nhưng mà ngồi thiền mỏi chân, rồi tê chân… quá đỗi! Bây giờ con biết phải làm sao đây???
Trong đầu con thật sự có rất nhiều câu hỏi, rồi lần lượt được Thiền sư giảng rõ:
“Thiền định lúc đầu tuy nó rất đau, nhưng khi mình vượt qua cái đau đó, là niềm hạnh phúc vô tận, vô biên không có thứ hạnh phúc gì có thể so sánh được với sự hạnh phúc của Thiền mang lại!”.
Con nghĩ rằng, Ngài nói đúng, vì thế con cố gắng nhẫn nại để vượt qua nó, vì “cái đau này không phải là của ta”. Đại Đức nói khẳng định như thế!
Ngài còn dặn: “Cứ lơ nó đi và tâm cứ bám sát đề mục hơi thở thì sẽ không còn thấy đau nữa!”.
Nhưng thời thiền thứ hai, con cố gắng quyết tâm “phát nguyện sẽ không thay đổi chân trong 30 phút” và con đã làm được điều đó. Nhưng con cứ nhúc nhích hoài không ngồi yên được như quý Cô, quý Chú.
Sang thời thiền tiếp theo con cố gắng liều mình tăng thêm 15 phút, thời thiền đó con phải chịu đựng, cắn răng để vượt qua các cơn đau và con đã trải qua sự đau lắm lắm!
Nhớ đến lời Thiền sư dạy: “Dùng chánh niệm để diệt trừ thất niệm”, nên con quyết tâm theo dõi quan sát chặt chẽ hơi thở vào, hơi thở ra để cho con quên cái đau đớn, nó cứ rượt theo, bu bám và hành hạ dưới chân của con… và rồi cuối cùng con cũng vượt qua.
Ôi! Cái cảm giác nó đau tê dại, thật là thê thảm luôn đó Đại Đức ơi!
Qua thời thiền tiếp theo nữa, con cố gắng ngồi được một giờ không đổi chân, nhưng con không như “pho tượng” được, các cơn đau lần lượt đến rồi đi, khi thì mỏi ít rồi dần dần mỏi nhiều, kế đến chuyển qua đau ít tiến lên đau nhiều… có những lúc con tập trung theo hơi thở tốt thì dường như con quên hẳn cái đau v.v..
Đến chiều con trình với Thiền sư. Ngài hoan hỷ khen con, lúc đó con vui lắm! Con không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả được nỗi niềm vui sướng ngập tràn trong con, giống như thể Ngài cho con loại phần thưởng vô cùng giá trị nào đó vậy.
Rồi Ngài dạy con, trước khi vào thiền con phải phát nguyện như thế nào.
Do đó đến ngày thứ ba con phát nguyện: “Nguyện cho con ngồi yên tĩnh, không nhúc nhích trong 15 phút”.
Nhưng khi xả thiền ra, thì ôi! Thật là ngạc nhiên và con rất là vui mừng sung sướng, vì không phải chỉ là 15 phút như sự lo sợ của con, mà con đã ngồi được đến 40 phút! Con cũng không ngờ rằng, một khi mà định tâm được liên tục trên đề mục hơi thở thì thời gian trôi qua thật là nhanh đến mức như vậy.
Con trình với Đại Đức, mọi diễn biến vừa qua là như vầy, như vầy… Nghe xong con thấy Ngài hoan hỷ và khen con quá trời luôn! Không biết ai là người có thể hiểu được lòng con lúc đó không? Con vui sướng đến mức không thể tả luôn ạ!…
Những lời khen của Ngài làm cho con càng lên tinh thần và càng siêng năng cố gắng nhiều thêm. Và cứ như thế, mỗi giờ thiền của lần ngồi sau, là con có sự tiến bộ hơn những lần ngồi thiền trước.
Và cũng vậy, cứ mỗi ngày sau con càng tiến bộ hơn những ngày trước. Con còn được Ngài chỉ cho cách ngồi thiền sao cho đỡ mỏi chân nữa!
Thú thật với Đại Đức rằng, khi chưa gặp được Ngài, mặc dù con có nghe chị Ba khuyên con, nhắc nhở con nên giữ giới là tốt, là có lợi ích, có phước nhiều lắm v.v… Nhưng thật sự con chẳng hiểu và hình dung được việc giữ giới ra sao và lợi ích của việc giữ giới là như thế nào?
Nhưng, sau khi gặp được Thiền sư con đã hiểu được việc giữ giới và Ngài giảng về lợi ích của việc giữ giới là cần thiết biết dường nào. Phước lành của người giữ giới nhiều ra làm sao? Thiền có thể giúp ta thay đổi được chính mình và kiếp sống của mình rất là nhanh chóng…
Đại Đức ơi! Con thấy rất may mắn khi được làm “tiểu đệ tử” của Ngài, điều đó khiến con thật nhiều vui mừng và rất sung sướng.
Qua khóa thiền, bây giờ con thấy mình được vui hơn, tâm được nhẹ nhàng hơn, sáng suốt hơn và đặc biệt con thấy con được bình an, đi đứng và mọi thứ con thấy bình tĩnh, tự tin hơn rất nhiều so với trước. Chị Ba và các Cô chú cũng khen khuôn mặt con được sáng sủa và tinh anh hơn!
Sau 7 ngày hành thiền, khi trở về nhà, anh Rễ con và chị Hai con khen con quá trời luôn! Anh chị nói: “Nhìn con sáng ra, đẹp ra, lại chững chạc hơn nữa!”
Mẹ con cũng vui và tấm tắc khen: “Con gái của mẹ, bữa nay sao thấy siêng năng lạ!”. Con vui lắm!
Khi con về quê, có hai đứa em chung xóm, qua nhà rủ con đi chơi, nhưng con từ chối vì con không thích đi chơi nữa! Con nói rằng: “Bây giờ, chị Nguyệt hết thích đi chơi rồi! Đi chơi phí thời gian lắm, không có ích lợi gì hết”.
Hai em đó nhìn con với ánh mắt ngạc nhiên và nói: “Chị Nguyệt đi mới có mấy ngày về sao thấy lạ vậy (!?)“.
Tới bây giờ thì con mới hiểu ra rằng, sau khi tham gia khóa thiền con cũng giống như chị Ba, là không muốn đi chơi nữa! Mặc dù khi trước con rất thích đi! Nhưng bây giờ con thấy đi chơi đâu có bổ ích gì, mà mình phải lãng phí thời gian cho việc đi chơi nữa, nó chỉ cho mình niềm vui tạm thời thôi, còn Thiền thì cho mình niềm vui nhiều hơn!
Mùa nghỉ hè của con qua đi, con đến lớp học mới có hai ngày, con phát biểu ý kiến nhiều và sôi nổi, thầy cô cũng khen con và con thấy con học bài cũng mau thuộc nữa!
Rồi con có dạy cho hai đứa em chung xóm cách giữ giới và hành thiền nữa! Con nói là hành thiền, giữ giới sẽ không sợ “ma”, không sợ gì hết và nhắc hai đứa em phải nhớ giữ giới, niệm “A Ra Hăng – Đức Phật trọn lành”… sẽ được thông minh và học giỏi nữa!
Con thấy hành Thiền cũng quá sức là đau đớn và khổ thiệt, đau tới mức mà từ hồi nhỏ xíu đến giờ con chưa bao giờ phải chịu đựng, những nỗi đau vô cùng khủng khiếp như kiểu hành thiền này, nhưng bù vào đó là sức khỏe của con có tốt hơn nhiều, những cảm giác thật là vui, bình an và đặc biệt con thấy mình rất mạnh dạn, tự tin hơn chứ không còn phải rụt rè, nhút nhát, thấy cái gì cũng rụt rè, hoặc lo âu sợ sệt nữa!… Chắc còn nhiều thứ lắm nhưng con biết con chưa thể đủ ngôn ngữ để con diễn đạt được.
Con mong ước, sẽ còn được tham gia những khóa thiền của Đại Đức trong tương lai nữa.
Con thành kính cám ơn đến Thiền sư rất nhiều và con kính chúc Ngài được nhiều sức khỏe cùng những nguyện vọng dạy thiền của Ngài sẽ được thành tựu mĩ mãn.
Thiền sinh
Lý xuân Nguyệt