Họ và tên: Lê Thị Thuý Hà

Pháp danh: Nguyên Hương.

Năm sinh: 2/1/1991

Email: nhatha258@gmail.com

Tốt nghiệp: Trường ĐHXHNV TP.HCM

     Kính Bạch Đại Đức Thiền Sư Thiện Minh!

Con xin chia sẻ vài trải nghiệm của con trong khóa thiền Samatha – Buddhanussati (09/07 – 13/07) vừa qua.

Con cảm thấy bản thân thật may mắn khi được biết đến khoá thiền Samatha – Buddhanussati (09/07 – 13/07) qua mạng Facebook. Người bạn đạo của Sư Thầy từng tu tập tại Linh Quy Pháp Ấn đã chia sẻ và cũng đang muốn xả phiền não.

Nhờ tham gia khóa thiền con có thêm được kiến thức mới. Hành thiền bằng cách Niệm ân đức Arahan – một trong 9 ân đức cao quý, vô thượng của Đức Phật Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni.

Ngày đầu tiên, con có chút bối rối khi nghe đến Thiền Niệm” vì trước đây mình thực tập Thiền Quán” hơi thở, giờ niệm thì phải quan sát như thế nào?

Khi được đọc cuốn sách Niệm Ân đức Phật con mới biết cách thực tập để cố quên phương pháp cũ.

Sau khi nhận phòng, nghe phổ biến nội dung khóa thiền và nhận sách Niệm Ân đức Phật. Con về phòng sinh hoạt cá nhân, đọc sách tham khảo và đi ngủ. Lúc leo lên giường nằm tự động con niệm A-Ra-Ham, A-Ra-Ham, A-Ra-Ham… Rồi đi vào giấc ngủ khi nào không hay.

Trước đó, hành giả được Đại đức hướng dẫn thiền Niệm Araham. Người có chỉ dạy hãy cứ niệm và quán tưởng đến 5 ý nghĩa cao thượng của Ân đức Araham:

  1. Bậc tối thượng được Trời – Người lễ bái cũng dường.
  2. Không làm chuyện xấu ác trong bóng tối.
  3. Đoạn trừ Tham – Sân – Si.
  4. Dập tắt tất cả các phiền não.
  5. Cắt đứt vòng Sinh tử luân hồi.

Tối đó, con cũng ngồi thiền niệm A-ra-Ham, A-ra-Ham, A-ra-Ham… Cứ thế ngồi niệm được chừng 15 – 20 phút. Con quán tưởng 5 ân đức A-ra-Ham. Con nhớ chưa kỹ quán một ân đức nào để ra sự từ bi, hy sinh vĩ đại của Đức Phật.

Lúc đó phần lồng ngực của con có cảm giác lạ lẫm. Con cũng không hiểu đó là cảm giác gì. Nó cứ như giống bung ra, muốn ôm ấp và hình ảnh một khối núi. Trong tâm con tác ý đó là cái chân của Đức Phật và phần còn lại con nhìn lên không thấy gì nữa!

Tự hỏi mình là như thế nào với cái Ân Đức đó? Thì con thấy một hình dáng nhỏ bé rồi nó nhỏ dần thành 1 chấm ở giữa khối đá khổng lồ ấy. Lúc đó lồng ngực con vẫn có cảm giác. Nó tồn tại được 1 chút xíu vì cái bụng lần đầu tiên không ăn tối. Con chưa quen nên nó kêu lên mấy hình ảnh kia cũng mất luôn.

Con tiếp tục niệm cho đến hết thời thiền.

Đến các ngày sau, con bị mất tập trung. Thân xác ở trường Thiền còn tâm thức cứ chạy lung tung ra bên ngoài hết, rồi bắt đầu có sự so sánh các cách hành Thiền,…  Rồi bắt đầu phóng tâm, hôn trầm, cảm thọ.

Sau đó, con phải đối trị chúng. Đến ngày thứ 3 mới hết hôn trầm. Còn cảm thọ vẫn không vượt qua nổi! Con nhớ một thời thiền cuối của buổi sáng ngày 3 con vừa niệm A-Ra-Ham vừa đau, cái đầu bị tê hoàn toàn cứ như mình sắp làm người thực vật. Vì chịu đau không nổi con phải xả thiền.

*****+*****

Ngày thứ 4, có nhiều hành giả đắc Pháp trong lòng cũng có chút hoang mang. Con bắt đầu dựa vào sự chia sẻ của sư cô Thanh Hạnh và nhớ đến đoạn cô diễn tả về cảm xúc Hạnh phúc! Mức độ hạnh phúc! Cường độ hạnh phúc! Và …v.v…

Bản thân con bắt đầu hoài nghi về những niềm hạnh phúc mà mình từng có. Tự hỏi nó có phải là hạnh phúc thật sự không? Hay chỉ là niềm vui bất chợt rồi tắt (?!)…

Bắt đầu tự nhắc nhở mình hướng tâm vào trong. Phải làm sao để cảm nhận được cái thứ hạnh phúc lạ thường mà sư cô Thanh Hạnh từng nói!

Cứ như vậy, con ngồi lan man cả buổi sáng. Và được thông báo sẽ trình pháp với Ngài Thiền Sư.

Ở đó, Người đã dành hết thời gian buổi chiều cho đến 9h tối để chia sẻ với hành giả nằm trong nhóm chưa chứng Pháp. Trong đó có con.

Ngài hướng dẫn cách phát lời nguyện chân thật để:

+ Thiền ngồi yên lặng (không nhúc nhích) 1h, rồi sau đó tăng lên dần.

+ Thiền ngồi yên lặng (không nhúc nhích) 1h15p, rồi đến.

+  Thiền ngồi yên lặng (không nhúc nhích) 1h30p chưa đến giờ không xả thiền!!!

Được Người chỉ dẫn như vậy con mới biết phương pháp để nỗ lực! Bởi Ngài dạy rằng “mọi sự thành tựu lớn nhỏ trong đời hầu hết được thành tựu là nhờ vào sự phát nguyện chơn thật của mình vậy”.

Cho nên cần phải phát Nguyện để có sự quyết tâm một cách tuyệt đối để thực hiện.

Mặc dù Ngài kể các chuyện tích về quá trình hành Bồ Tát Đạo, đầy ý nghĩa cao thượng, về hạnh nguyện của Đức Phật. Nhưng con lại không thể nào cảm nhận được sâu sắc cảm xúc trong đó. Vì mình chưa từng bao giờ trải qua!

Cũng trong chiều hôm đó, có một thời tọa thiền cuối 1h30p. Nhớ đến câu chuyện Người đã kể, nhớ đến lời Nguyện Chân Thật, nên con tiếp tục cố ngồi niệm ân đức A-Ra-Ham. Và con thấy hình ảnh Kim Thân Đức Phật trong oai nghi đứng màu vàng hiện ra. Tự dưng con quỳ sụp xuống lạy trước Kim thân, bên trong tự phát ra ý nghĩ “Con xin được Quy y với Đức Phật…!”. Vì đau quá, nên hình ảnh đó cũng mất. Lại thêm một lần nữa con lại không vượt qua được cảm thọ và phải xả thiền!

Đến sáng ngày 5, thời thiền đầu tiên con chỉ nguyện 1h. Ăn sáng, nghỉ ngơi rồi tự vấn bản thân nghĩ về những ngày vừa qua:

“Ăn thì đã có người lo, chỗ ngủ không thiếu, chỉ mỗi việc ngồi một chỗ, giữ giới mà làm không được” (!?)

Ngài Thiền sư đã cùng ngồi thiền, hướng dẫn, chia sẻ còn thêm việc canh giờ cho hành giả nữa!…

+ Sư cô Bi Nguyện dành thời gian chia sẻ những câu chuyện cho mọi người nghe, để thoải mái tinh thần sau mỗi thời ngồi Thiền dài…

+ Sư Chơn Minh đọc thơ viết tặng thiền giả. Rồi Sư cũng gửi tặng mấy lời cảm nhận đến thiền giả để có động lực cho việc tọa thiền….

+ Thỉnh thoảng hành thiền lại thấy Huynh Giác Đạo lấy cây quét sạch cát, cán nước trên đường để cho mọi người không đau chân, dễ đi hơn….

+ Lưới ở bờ hồ cũng được giăng sẵn cho đỡ nóng để hành thiền…. Còn những thứ không tên khác mà bản thân chưa biết….

Trước thời thiền cuối cùng, chỉ vì một chỗ ngồi cũng đi chấp trước sau với người ta. Lời phát nguyện Tịnh Khẩu nguyên khoá Thiền phá hỏng chỉ vì một chuyện vụn vặt. Con bắt đầu nhớ đến các lời nguyện khác chưa bao giờ thực hiện đúng (?!)

Áp lực thời thiền cuối cùng ngồi tự vấn với tâm???

*****+*****

Thế rồi, con hạ quyết tâm, phát nguyện. Quyết tâm không thấy cái gọi là cảm xúc hạnh phúc thật sự thế nào thì không xả thiền!!!

Lúc đó, Ngài Đại đức ra 3 khung giờ để hành giả tự chọn lựa cho mình phát nguyện: 1h, 1h30, 2h. Trong tâm con thầm hỏi sao không thấy 1h15 đành chọn 1h30.

Con ngồi được 1h rồi xả thiền tự cảm thấy mình sai!

Nên ngồi lại từ 10h30 – 12h30. Mỗi khi có ý muốn xả thiền là bắt đầu tự vấn tâm???

May mắn là lần này chân không đau nhiều nên con ngồi được quá thời gian đặt ra cho đến lúc mọi người ăn cơm xong.

Trước 11h45 (Khi đó có người nhắc con là 15p nữa 12h) tâm con vẫn duy trì trên dòng niệm A-Ra-Ham lớn để át tiếng trai đường!

Trước đó bàn tay phải con rung lên, rồi thắt lại cứ cảm giác như có ai dùng dây siết lại, đến nỗi nó không còn cảm giác là bàn tay nữa. Nó cứ diễn biến như vậy khoảng 15 – 20p. Nhưng lúc đó con cứ tập trung cao trên dòng niệm A-Ra-Ham, nên cảm giác về bàn tay không nhiều. Tự dưng bên trong con như muốn khóc. Con cũng không hiểu vì sao lại như thế. Mặc dù khóc nhưng cảm giác người thật là nhẹ nhõm!

Trong đầu con có chút vọng tưởng đến hình ảnh chánh điện thờ Phật ở Linh Quy Pháp Ấn, lúc đó cảm giác muốn khóc không còn nữa! Con lại niệm A-Ra-Ham. Khi niệm Araham tự tâm con có ý nghĩ “Con biết tội lỗi mình quá sâu dày, con thành tâm xin sám hối với Đức Phật”. Tự dưng lần đó bật khóc nức nở, không nguyên nhân, cứ niệm Araham là khóc! Sau đó, con tự tác ý xin Phật cho con 15p sám hối rồi xả thiền.

Trong 15p cuối con ngồi sám hối, con cũng không biết sám hối như thế nào nên con đọc thế này “Con thành tâm xin sám hối với Ân đức Araham của Đức Phật” vừa đọc vừa khóc đến khi cảm thấy đọc mà không khóc được nữa con xả thiền!

Xả thiền xong tự dưng cảm giác con thấy cả người nhẹ tênh.

Mới xả thiền mọi người lại hỏi đã nhìn thấy gì? Lúc đó trong tâm con như tự đọc trên dòng niệm Araham, nên con lại tiếp tục khóc nức nở đến nỗi ai hỏi con cũng nói không được!

Cứ vậy nó tuôn ra một thời dài. Mọi người cứ hỏi, con cũng không biết nói làm sao đành đi thiền hành, càng đi càng khóc. Hết khóc, niệm Arahan lại khóc, nên con không niệm nữa!

Khi khóc con bắt đầu nghĩ:

Trước đây khi được các Sư Thầy, Sư cô chỉ cách laỵ Phật, sám hối, mình chỉ làm theo hình thức, chẳng có cảm xúc gì. Và không thể nào cảm nhận được sự Sám hối thật tâm là như thế nào?

Để rồi, hôm nay mình đã may mắn được cảm nhận sự thiêng liêng đó. Không phải vì vui, cũng không phải vì buồn khổ, không lo nghĩ gì về phiền não… Mà là cảm giác nhẹ nhàng, an nhiên khi được khóc. Và con tự thấy rằng mọi thứ được gọi là hạnh phúc hay đau khổ đời thường. Bản thân con đã từng trải nghiệm qua cũng không thể nào so sánh với sự thiêng liêng, cao quý một cách lạ lùng, kỳ diệu này!

À! Thì ra, trước giờ phiền não của mình là điều này à (?!)

Con lại tự nghĩ. Nếu bây giờ đem tâm sự thiêng liêng này, mà kể lại với ai đó về trải nghiệm này chỉ khóc thôi, nghẹn ngào nói không được đâu?…

Cứ thế, hết hành thiền con vẫn cứ khóc. Cố nghĩ chuyện khác để quên đi. Nhưng có lẽ sự chiêu cảm thiêng liêng vô thượng của Ân Đức ngài quá lớn, nên quay lại để khóc cho hết!

Đến gần 2h con mới dứt hẳn. Tự lúc đó cảm xúc trong con giảm dần, giảm dần không hề có cảm giác gì về cảm xúc xảy ra nữa.

Con quyết định đi trình Pháp, nói với Huynh Giác Đạo xin Trình Pháp. May thay là Người bận vì khi đó con cảm thấy không cần phải trình nữa!

Giờ đây, trước khi đi ngủ con hay tự động niệm như vậy. Lúc nào khó ngủ, con tác ý thiền nằm niệm Arahan là toàn thân cảm giác tê tê, giống như ai massage nhẹ toàn bộ thần kinh trên người rồi chìm sâu vào giấc ngủ luôn.

 

*****+*****

Với những trải nghiệm hữu hạn, nhỏ bé trong khoá thiền Buddhanussati khoá VII vừa qua đã giúp con có thêm được kiến thức, trải nghiệm vô cùng quý giá về năng lực tâm của chính mình và nhất là đức tin vào Ân Đức vô lượng vô biên, Uy linh vô tận không thể nghĩ bàn về một Bậc Thầy của Chư Thiên và Nhân Loại. Cho con cơ hội được nhìn lại bản thân để cố gắng, để quyết tâm hoàn thiện mình trên con đường tầm cầu giác ngộ và giải thoát nhiều hơn.

Con xin gửi lời Kính Tri ân đến Ngài Đại Đức Thiền Sư đã nhiệt thành hướng dẫn. Con xin ghi nhớ những chia sẻ ân cần của Sư Cô Bi Nguyện, Sư Chơn Minh và sự chăm sóc tận tình của Ban Hộ Thiền.

Con xin thành tâm tri ân đến quý vị đại Thí chủ kính mến, đã rộng rãi hoan hỷ bố thí cúng dường, đầy đủ mọi tiện nghi, chỗ ở, cơm nước, phương tiện xe cộ…, Tạo điều kiện và cơ hội vô cùng quý báu cho chúng con được tu tập để rồi có được kết quả vô cùng thiêng liêng không thể nghĩ bàn như ngày hôm nay.

Nhân đây con xin thành tâm chia sẻ, hồi hướng những phần phước báu nào con đã tạo được từ cơ hội khóa Thiền VII này, đến tất cả quý vị Đại Thí Chủ cùng Ban Giám Đốc Resort Oceanami quý mến và tất cả Ban Hộ Thiền, Ban Ẩm Thực…, Cũng như quý vị hữu vị vô danh, hữu danh vô vị đã có lòng trực tiếp hoặc gián tiếp ủng hộ đến khóa thiền.

Do nhờ uy linh vô thượng từ Ân Đức của Phật, kính chúc tất cả quý vị cùng thân quyến luôn được an vui và nhiều hạnh phúc an lạc trong ân đức ARAHĂNG của Đấng cha lành.

Con nguyện cho được nhiều người biết đến khóa thiền này để tìm được cảm xúc hạnh phúc thiêng liêng chân thật từ chơn tâm của chính mình trong ân đức từ bi trí tuệ của Đức Phật.

 ARAHAM  Đức Phật Trọn Lành.

– – – – – – – Sadhu! Sadhu! Sadhu! – – – – – – –