Nguyễn Việt Đức

 Sinh năm: 1964
Nơi sinh sống và làm việc: Hà Nội

Nghề nghiệp: TGĐ Tổng Công Ty Giấy Việt Nam.

 

           Đệ tử Nguyễn Việt Đức kính bạch Thầy – Thiền Sư Thiện Minh về quá trình hành thiền của con như sau: 

 I/ Quá trình đến với Thiền theo phương pháp của Thầy:

Con đến với Thiền có lẽ là nhân duyên.

Vào khoảng năm 2002-2003, con có ông Chú tập Nhân điện. Không hiểu sao mà con nói chuyện với ông ấy rất nhiều về Thiền theo phương pháp đó. Một hôm, chú ấy nói: “Nếu con muốn, chú sẽ mở luân xa và hướng dẫn cho con tập!”. Có lẽ do tò mò và cũng là muốn cải thiện sức khoẻ nên con đồng ý ngay. Con chỉ được mở hai luân xa số sáu và số bảy

Quá trình tự tập sau đó là một hành trình thử nghiệm giống như mình vào nhà gương ấy. Thử lối này một chút, lối kia một chút. Mỗi thử nghiệm thấy mình khác một tí.

Ví dụ như, con tập đưa khí vòng theo mạch nhâm, mạch đốc, đưa chân khí xuống đan điền, tập thu năng lượng qua các luân xa, tập thiền nằm, thiền ngồi. Nhiều lần con đã thử truyền năng lượng cho người khác, cũng thấy mọi người kêu là đỡ!

Có lần con theo người nhà đi gọi hồn!!!

Trong lúc ngồi xem, con tranh thủ thiền và thu năng lượng qua luân xa bảy. Đột nhiên một cái gì đó rất mạnh và đáng sợ ập vào, con vội vàng dừng thu năng lượng và xả thiền. Sau này tìm hiểu con mới biết về năng lượng xấu, năng lượng tốt, tẩu hoả nhập ma…. thật là hú vía!!!

Con cũng đã nghiên cứu về một số trường phái Thiền khác như tâm năng dưỡng sinh, pháp luân công, trường phái của thầy Điều, trung tâm tiềm năng con người… Nhiều người thuyết phục con theo các trường phái thiền đó nhưng có lẽ nhân duyên con thấy không ổn và không theo!

Một người bạn của con tự tập Thiền có kể sự trải nghiệm của anh ấy về sự xuất hồn. Một người bạn khác nói về những khả năng đặc biệt trong cảm nhận, thậm chí khi giao tiếp với thế giới khác. Con luôn tự hỏi, điều đó sẽ dẫn người ta tới đâu, liệu nó có tốt hay không (?!)   

           Con nghiên cứu nhiều về thiền Phật giáo khi đọc câu chuyện của một người tên là Trần Ngọc Lâm, người vô tình gặp một Thiền sư Tây Tạng và đã chữa khỏi bệnh ung thư nhờ Thiền cùng những cây thuốc vùng Hoàng Liên Sơn.

Con cũng đã gặp nhiều Sư mà con quen biết thậm chí cạy cục (một cách vất vả) mới được gặp để tham khảo về Thiền. Một số nhà Sư tu theo Bắc tông thì hình như không ngồi thiền, có nhà Sư tu theo Mật tông thì quá kín đáo.

Một lần con tìm kiếm tài liệu trên mạng và tìm được một cuốn sách tên là “Từ chánh niệm tới giác ngộ” của Thiền sư Ajahn Brahm, mới đọc một phần cuốn sách con đã nghĩ “con đường” của mình đây rồi! Con tập theo phương pháp trong sách đó nhưng đúng là “không thầy đố mày làm nên!” Con không thấy có sự tiến bộ trong thiền tập, thậm chí còn thấy bế tắc…

Cho đến bây giờ việc gặp và trở thành đệ tử của Sư là một trong những nhân duyên quan trọng nhất trong cuộc đời của con.

***++***

Thực ra con muốn tìm một Minh sư đã lâu rồi nhưng do con quen biết khá nhiều Sư và không đủ sáng để lựa chọn nên cứ bán tin bán nghi. Khi Sư gọi cho con một số lần, ngoài việc con khá bận thì lòng tin là yếu tố chính khiến con chần chừ. Khi Sư nói tới câu “năn nỉ”, trời ơi! Con thực sự ngại!

Sau đó con nghĩ chắc đây là nhân duyên của đời mình. Rất may là bà xã con không những ủng hộ con mà còn muốn đồng hành cùng con trong dịp vừa rồi.

Quá trình Thiền tại Resort với con không khó để ngồi một giờ hay lâu hơn vì con đã hành Thiền nhiều năm như Thầy đã biết.

Cái khó nhất đối với con chính là sự mâu thuẫn trong chính mình, về việc tồn tại cũng như phản ứng tự nhiên của cơ thể quá quen với thiền Nhân điện nay chuyển sang một phương pháp khác.

Cái quán tính ở đây là hễ cứ mỗi lần nhắm mắt, tĩnh tâm là gần như luân xa 7 mở và dòng năng lượng bên ngoài tràn vào!

Khi con bắt đầu nhận biết “điểm xúc chạm” của gió ra vào với điểm tiếp xúc với vùng da dưới mũi, là lúc vất vả nhất! Bởi vì, cứ khi nào nhận biết thì dòng nhân điện lại mò tới đúng điểm đó, do vậy mà điểm xúc chạm lập tức biến mất!

Có lúc con vật lộn với sự “mất điểm xúc chạm” rồi “có lại điểm xúc chạm” rồi lại “mất”… cứ thế kéo dài cũng vài mươi phút.

Sau khi Thầy khuyên là: “Hãy cất nhân điện vào túi áo!”  thì qua vài thời ngồi thiền tiếp theo đó,… con đã tìm ra phương pháp để cơ thể không thực hiện những bước thiền Nhân điện này nữa và thay vào đó là phương pháp Thiền của Thầy.

Nói thì nghe như khó khăn, nhưng thực chất chỉ là việc chế ngự những quán tính, phản xạ cũ để phát triển và hình thành những quán tính, phản xạ mới thôi!

Đúng như Thầy nói khi đã theo dõi được “điểm xúc chạm của gió vào, gió ra với vùng tiếp xúc da dưới mũi” thì Quang tướng xuất hiện chỉ còn là vấn đề thời gian.

 ***++***

Sau khi Quang tướng xuất hiện, con hình như bị cái gọi là tẩu hoả nhập ma. Lúc đó con không dám trình với Thầy nhưng thật sự nó thật đáng sợ! Sự việc là buổi trưa hôm sau ngày con đạt Quang tướng, khi nằm nghỉ, thấy hơi mệt, theo quán tính con mở luân xa cho dòng nhân điện vào cơ thể. Đột nhiên con thấy người nóng ran, đầu căng như quả bóng, sợ quá con liền nhẹ nhàng xả thiền, xả thiền, hết sức nhẹ nhàng… may quá mọi thứ không sao!

            Con không biết gọi điều này là gì? Nên gọi là tẩu hoả nhập ma và từ đó tới nay con thực sự cất nhân điện thật kỹ!!!

II/ Một số trải nghiệm cá nhân trong hành thiền theo Pháp của Thầy:

1. Về giữ giới:
 Thầy đã nói đi nói lại với con về việc giữ giới, đặc biệt là giới không uống rượu, bia. Nếu không phải là người tập thiền thì sẽ khó mà nhìn rõ tác hại của nó. Với con, con đã nhìn thấy tác hại của nó một cách trực quan, chân thực.

Dù đã có lời nguyện với Thầy và phần lớn là con thực hiện được, nhưng có một số lần do dễ dãi, nể nang con vẫn có uống rượu. Và do đó, mà thời Thiền kế tiếp, thường là sáng sớm hôm sau, con nhận thấy rất rõ ràng, Quang tướng rất khó xuất hiện và khi xuất hiện thì ánh sáng yếu, không thể đi đến ổn định được!

            Con xin lỗi Thầy vì đã chưa làm trọn những gì đã hứa. Con hứa sẽ cố gắng hơn!

            Lời khuyên của con cho những người mới tập là giữ giới mới là quan trọng nhất, nếu không làm được thì mọi nỗ lực thiền tập chỉ là vô ích!!!

2. Về hôn trầm:
           Với con, thường hôn trầm chỉ xảy ra khi ngồi thiền trong trạng thái cơ thể mệt mỏi, thiếu ngủ. Sau nhiều lần chiến đấu với nó và nói chung là đều thất bại!…

Con rút ra kinh nghiệm là không nên cố gắng cưỡng lại cơn hôn trầm (buồn ngủ, ngủ gục). Nên nhẹ nhàng hòa hoãn với nó, vuốt ve nó, thậm chí là tuyên bố thua nó và nằm xuống ngủ một giấc. Khi cơ thể khoẻ khoắn, sảng khoái thì không bao giờ hôn trầm xuất hiện.

3. Kinh nghiệm vượt qua những cơn đau:
           Như đã nói ở trên, ngay từ đầu việc ngồi thiền lâu mà không bị đau mỏi với con là bình thường, vì con đã tập thiền nhiều năm.

Những kinh nghiệm trước đây giờ con không nhớ. Tuy nhiên, chính vào giai đoạn Thầy hướng dẫn con qua điện thoại phương pháp Thiền, theo thời gian con lại phải chịu đựng trở lại những cơn đau.

Chắc Thầy nhớ đã hướng dẫn con thiền một giờ, dừng lại rồi vẫn tư thế đó nguyện thiền tiếp đúng 30 phút. Chính vào giai đoạn 30 phút đó con đã rất đau!!!

Lúc đầu, nó xuất hiện ở một vị trí trên chân mặt, một hồi sau nó lại chuyển sang vị trí khác, có lúc hình như nó đau toàn bộ một bên chân. Thực ra đã có kinh nghiệm và được nghe Thầy giảng về chúng nhiều, nên con cứ kệ nó!

Giống như mình đeo một cái ba lô nặng trĩu vai, càng đeo lâu càng thấy nặng! Nếu mình cứ rên lên trời ơi sao nặng thế! Thì một lúc nào đó sẽ không chịu được và phải bỏ nó xuống.

             Còn nếu mình bơ (lơ) nó đi, vừa đi vừa nghe nhạc mình sẽ không còn cảm thấy sức nặng của nó nữa! Sau khoảng 3 hay 4 thời ngồi thiền tiếp theo như vậy, con không còn đau nhức ở giai đoạn hiệp phụ nữa!

4. Về điểm xúc chạm:

           Hành trình đến “điểm xúc chạm” theo 5 bước con mường tượng giống như sự mài dao, từ con dao cùn trở nên sắc bén dần dần lên.

Quá trình mài dũa này làm cho tâm tinh tế dần dần lên, giống như con dao được mài lâu vậy.

Rõ ràng “từ nhận biết từng hơi thở, rồi nhận biết cả quá trình của hơi thở, cho đến khi nhận biết liên tục sự lay động của một cái lông tơ, đúng là tâm đã trở nên tinh tế hơn nhiều!”. 

Con nghĩ những người cục cằn, thô lỗ chắc sẽ rất khó để mà thành công trong thiền tập!

Như trên con đã trình bày, với con đi đến việc phát hiện “điểm xúc chạm” không khó, khó là làm thế nào nắm bắt được nó! Có lúc hình như nó chạy sang chỗ khác, hầu hết thời gian trước khi nắm bắt được nó là con vật lộn với Nhân điện như Thầy đã rõ.

5. Về Quang tướng:
           Trong quá trình hành thiền trong khoá thiền ở Forever Green resort vào những ngày thứ 5, 6 gì đó, con thấy ánh sáng xuất hiện nhiều. Đó là những ánh sáng loang loáng trước mắt, lúc thì màu xanh, lúc thì màu vàng, lúc như ánh mặt trăng … con đã nhầm tưởng đó là Quang tướng.

Sau khi nghe Thầy giảng là chỉ khi ánh sáng xuất hiện ở ngay “điểm xúc chạm” thì lúc đó mới là điểm khởi đầu của Quang tướng, thì con mới định tâm suy nghĩ lại. Tại sao mình không nắm giữ được điểm xúc chạm? Tại sao ánh sáng xuất hiện nhưng không ổn định và không xuất hiện phực một cái như Thầy nói?

Tại sao cô gái trẻ, nhân vật của “thư nặc danh” lại có thể đạt được Quang tướng? Trong khi mình tập thiền đã lâu mà không được? Phải chăng mình chưa đủ quyết tâm?

Chắc Thầy còn nhớ về vụ hai lần con đổi vé máy bay, và vụ vợ con về trước. Lúc đó con chưa đạt Quang tướng và rất phân vân, về hay ở?…          

Chính thôi thúc của Thầy đã truyền cho con một năng lượng mới để con ở lại và đạt được Quang tướng ngay ngày thứ tám tức là ngày con đã đặt vé quay về.

Còn một sự kiện quan trọng, con không rõ nó có đóng vai trò gì trong việc này không, đó là sau nhiều nỗ lực mà Quang tướng không xuất hiện, vào thời thiền buổi chiều ngày thứ tám, sau 1giờ vật lộn với “điểm xúc chạm của gió ra vào với vùng ma sát dưới mũi”. Con dừng lại và phát nguyện như sau: “Nguyện cho con sẽ làm đầu mối để tổ chức 1 khoá thiền ở miền bắc!!!”.

Ngay sau khi phát nguyện, con thiền tiếp tục và Quang tướng đã xuất hiện! Sau đó, như Thầy đã biết, con đi trình Pháp ngay và Thầy yêu cầu con khi nào Quang tướng sáng và ổn định nhất hãy hướng tâm về “vùng tim” của mình và nói cho Sư biết con nhìn thấy gì.

Đến bây giờ con vẫn còn ngạc nhiên tại sao mình lại nhìn thấy tim mình! Lần đầu con nhìn thấy tim mình là một quầng sáng giống như nhật thực, lần sau sáng như đèn pin chiếu ngược lên. Con thực sự đã rất hồi hộp,… giống như mình thấy ma vậy. Con còn thấy nhịp co bóp của nó, pịch… pịch… nếu không trải qua thì sẽ nói đó là sự hoang tưởng hoặc chí ít sẽ là nói xạo.

6. Một số chia sẻ về việc tự tập thiền: 
           Sau khoá thiền, vẫn như trước đây, con duy trì tập thiền hàng ngày. Chỉ có khác là, thay vì tập nhân điện thì tập bằng Pháp thiền của Đức Bổn Sư. Việc duy trì như vậy trong thời gian dài giúp con cảm nhận Thiền là một điều đương nhiên và là nhu cầu không thể thiếu. Có một số vấn đề con xin liệt kê ra để Thầy góp ý giúp con.

Con vẫn chưa dứt hẳn được anh bạn nhân điện. Thường thường, con vẫn thấy luân xa 7 mở và dòng năng lượng vẫn vào. Việc này thực sự cản trở Quang tướng ổn định hơn và sáng hơn, con cảm thấy thế. Con đã cố giữ nó không xuất hiện nhưng cứ khi nào tĩnh tâm là nó lại ở đâu đó xuất hiện. Tất nhiên nó không mạnh như ngày trước nên con mới có thể vào Quang tướng.

Như Thầy biết, do con có nhiều việc phải lo nghĩ nên sự định tâm thường khá khó khăn. Thường là khi đó, con lại làm bài theo hướng dẫn của Thầy là đếm từ 1 tới 8. Ngay cả khi Quang tướng xuất hiện thì những tạp niệm vẫn thường xuất hiện. Hình như con chưa bao giờ kéo dài sự định tâm vào Quang tướng đủ mức mình hài lòng???

  • Về điểm xúc chạm:

           Giờ đây con luôn có cảm giác về nó. Bất kì khi nào hễ hướng tâm định vào hơi thở là nó xuất hiện. Có vẻ nó là điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể của con. Con thường thấy Quang tướng xuất hiện ngay cả khi nhắm mắt, định tâm vài phút giữa hai cuộc họp. Điều đó đem lại cho con nhiều lợi lạc tới mức mình không thể kể ra hết được! Việc tỉnh táo và sáng suốt là đương nhiên và dễ hiểu, con thấy hình như mình thuyết phục hơn, mọi người tin mình hơn, mình nhìn mọi cái trở nên sáng sủa hơn…

  • Về rèn tâm:

Trước đây, người Chú đã khuất của con, người dạy con về Nhân điện nói với con về chữ tâm trong thiền tập:

+ Thứ nhất là phải thiện tâm, ngay cả trong ý nghĩ cũng phải thiện.

+ Thứ hai là phải thật tâm, phải có niềm tin trong sáng vào Pháp mà mình đang theo.

+ Thứ ba mới là tĩnh tâm, điều kiện tiên quyết để đi vào Thiền định. Dĩ nhiên muốn tĩnh tâm thì phải thiện tâm và thật tâm. Con thấm nhuần điều này và càng hành thiền nhiều con càng thấy nó đúng.

  • Về rèn trí và quan hệ giữa thiền và trí:

Con có đùa với một anh bạn trẻ làm giúp việc cho con về ba bậc của người được cho là tinh tế:

+ Bậc một, là biết ý người khác;

+ Bậc hai, là biết ý người khác nhưng lờ như không biết;

+ Bậc ba, là biết ý người khác và đáp ứng ý đó mà người ấy không biết. Suy ra rèn trí cũng như vậy. Nhờ thiền tập, con cảm thấy trí mình sáng hơn, độ tinh tế của mình phát triển. Không biết con có giống như Lão tử nói, là người trí thì giống như kẻ ngu si không?

  • Về sự buông bỏ:

Theo yêu cầu của Thầy, con đã qua trải nghiệm tự mình dành ra 2 ngày đêm buông bỏ tất cả để tập trung vào thiền tập. 2 ngày đó là không điện thoại, không tivi, không tin tức, hầu như không nói chuyện với ai… Con thấy khi mình buông bỏ, tạp niệm giảm hẳn, Quang tướng ổn định và sáng hơn hẳn so với những thời thiền vào các buổi sáng bình thường.

Trong cuộc sống với con hiện nay, sự buông bỏ cũng đầy ý nghĩa. Trước đây con thường hay đem theo mình những gánh nặng của công việc, gánh nặng của cuộc sống. Bây giờ thường thì con bỏ ngay những gánh nặng đó sau khi sang việc khác. Lúc việc đến thì chăm chú giải quyết, lúc việc đi thì không cần nhớ tới nó. Cuộc sống trở nên đơn giản hơn, có nhiều niềm vui trọn vẹn hơn, thanh thản, vui vẻ mà hiệu quả v.v…

Nhân đây, tôi xin chân thành tri ân đến các gia đình của quý vị Đại Thí Chủ kính mến, đã có lòng hảo tâm, rộng lượng làm phước hỗ trợ cho khóa thiền về mọi phương diện tinh thần cũng như vật chất… đặc biệt là được một nơi rất rộng rãi, yên tĩnh và tốt đẹp, thuận lợi để tu tập vừa qua:

*  Nhất là Gia đình Cô Trương Thị Nhi- Tổng Giám đốc Forever Green Resort, tỉnh Bến Tre; 

*  Gia đình Cô Nguyễn Thị Thu Hương- Chủ tịch HĐQT Công ty Kềm Nghĩa;

*  Gia đình Cô Nguyễn Thị Tuyết Nhung- Giám đốc Công ty Hương liệu Ếch Vàng;

* Gia đình Ông bà Thanh Hải- Thanh Trúc;

*  Ông Trần Trọng Linh- Trưởng đoàn Đầu tư Questra tại Việt Nam;

*  Ông Ngô Thành Nghĩa- Phó Giám đốc Trung tâm Cứu trợ Trẻ em tàn tật Thành phố Đà Nẵng;

* Gia đình Cô Ngô Thị Ngọc Tuyết, em Cẩm Tuyên (Devamani)

* Gia đình Cô Quý, Cô My Đà Nẵng, …;

*  Ông Phan Chí Tài- Pháp danh: Minh Phát (Tp. HCM) v.v…

Cùng tất cả quý vị trong Ban tổ chức, Ban hậu cần của Forever Green resort, cũng như quý vị thí chủ xa gần, trực tiếp hoặc gián tiếp, đã phát đại thiện tâm rộng lớn phục vụ đạo Pháp, tạo duyên lành hỗ trợ cho khóa thiền có nơi tu học thật là tốt đẹp.

Tôi chân thành xin hồi hướng phần phước lành và công đức mà tôi đã tạo đây, đến tất cả đại gia đình quý Đại Thí Chủ kính mến, cùng toàn thể quý vị và thân bằng quyến thuộc của quý vị còn tại tiền cũng như đã quá vãng… Kính mong toàn thể quý vị hoan hỷ với phần phước thiện mà tôi đã trong sạch làm đây.

Ngưỡng cầu Hồng ân Tam Bảo hằng gia hộ cho toàn thể quý vị và chúng sanh luôn được an vui, đắc kỳ sở nguyện, đoạn tận khổ đau, đạt được Chánh trí, sớm đắc đạo quả Niết Bàn, giải thoát sanh tử luân hồi trong ngày vị lai.

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI

(ARAHAN ĐỨC PHẬT TRỌN LÀNH)