Họ và tên: Đoàn Hoa Niệm
Năm sinh: 19/05/1988
Số điện thoại: 0939.793.067
Địa chỉ: Ấp 7 xã Thuận Hưng, huyện Long Mỹ , Hậu Giang
Nghề nghiệp: Tu sĩ
Email: anphucmart@gmail.com
Lời đầu tiên con xin Tri ân với Ngài Thiền sư khả kính và con xin chúc đến Ngài Thiền Sư luôn được nhiều sức khoẻ để dẫn dắt chúng con đi tới con đường viên mãn mới thôi! Và kính chúc Ban tổ chức khoá thiền sức khoẻ tròn đủ để giúp cho chúng con tu tập thật tốt!
Lần này, con đến với khoá thiền này lần 2. Lần trước nhiều mới mẻ, phiền não quá, mới tìm về khoá thiền tu tập nhưng con nghiệp dày quá không hiểu được Pháp lắm. Nhưng lần này con được trở về khoá thiền thứ 2 để tiếp tục, nhờ vậy con được tắm mình trong chánh Pháp để được hiểu nhiều hơn!
Lúc đầu, con nghe Pháp như người đứng ngoài cửa, làm sao con trút được gánh nặng trong lòng, ở chùa thì không được, huynh đệ mỗi người một nơi, không tu được chỉ biết làm việc rồi bị la vô cớ, cuối cùng con không ở chùa và về quê ở thất nhà để con được đi tu, may ra để làm hành trang cho mình. Con thì bệnh tật đủ thứ, nếu được lịch đi tu ở đâu phải truyền máu rồi mới đi được! Thật may mắn cho con được gặp Sư Phụ! Lần đầu tiên nghe những lời Pháp con vỡ oà và bật khóc, con suy nghĩ mình gặp Sư Phụ quá trễ!
*****-*****
Ngày đầu tiên tu tập con chịu không nổi! Vì đau quá và thêm phần đau bao tử, nhưng con tự nhủ: “Sẽ cố gắng vượt qua chỉ 5 ngày thôi! Nhanh lắm!”. Dần dần con quen với nỗi đau cao hơn. Con vượt qua với lòng tin, con nguyện với Chư thiên cho con ngồi Thiền được lâu hơn để đền ơn Sư phụ!
Mà lần này, con ngồi thiền không bằng khoá trước. Xưa con ngồi được 2 giờ mà lần này ngồi chỉ có 1 giờ 30′ thôi. Mấy ngày trước, con có tâm buồn, sao không đắc Pháp nhỉ! Khoá trước ai cũng được Hỷ lạc và đắc Pháp. Lần này qua ngày thứ 3 rồi sao mình không vô được? Tu như vậy không đền ơn Sư phụ và Ban tổ chức và Đại thí chủ, chắc lần sau con không đi nữa!
Lúc đầu, trước khoá này con đi bệnh viện mới về thêm bị cảm. Con nhắn tin với bác Giác Đạo vì sổ chưa khoá để còn nhận người khác. Vì con tưởng không đi nổi, người con rất mệt. Bác Đạo khuyên con, có duyên nên khóa thiền mới về miền Tây, lại do Sư Phụ dạy nữa, hiếm có lắm, vì lần sau sợ Sư Phụ đi Miến không biết khi nào thì về!
*****-*****
Rồi con sắp xếp trong balo toàn là thuốc. Sự mong cầu của con đến tối thứ tư về bài pháp nhắc không nên khom lưng!
Trí tuệ, chỉ lùi chứ không tiến. Nên với quyết tâm “chết thì thôi”. Bữa đó con thiền nguyện chết thử một lần, nếu có chết thiệt ở đây vẫn có Sư phụ và Sư cô Bi Nguyện lo! Thiền rồi con đau thấu ông trời, giống như mổ không dùng thuốc tê vậy. Lúc đó con tận hưởng tận cùng của nỗi đau. Đó là sự hạnh phúc bình thường không dễ gì có được!
Sự nói năng, lời nói thêm bớt cho mình nó không quan trọng, chỉ là việc nhỏ xíu thôi, Chỉ cái hành thiền đau như vậy mình mới trải nghiệm để trả nghiệp hay nhất! Con vỡ oà vì sự hạnh phúc từ trước giờ mình mới có. Từ trước giờ, hai vai gánh nặng nhiều lúc không thở được!
Con xả thiền rồi may mắn thay, con được gặp Sư phụ phía trước. Con quỳ xuống khóc như đứa trẻ con được gặp cha, đi đâu đó giờ mới về nhà! Con mừng khóc nức nở trình lên Sư phụ, con nguyện xin làm đệ tử của Sư phụ và xin Pháp danh luôn. Hôm nay tên của con là Giác Hương (Bodhi Gandha)!
Lần này, con mừng và hạnh phúc lắm. Con nguyện đời này và nhiều đời sau nữa, con xin được gặp chánh Pháp của Sư phụ, tiếp tục học tập không dừng nghĩ! Đây là lời chân thật của con!