10 Ngày Thiền Định cho cả một giấc mơ…

  Họ và tên: Lê Thị Kim Phước
Sinh năm: 1992
Đã từng học tại trường: ĐH Ngoại Ngữ Đà Nẵng
Điện thoại liên lạc: 090 977 9104
Email: kimphuoc7992@gmail.com

          Thật là hy hữu khi con được tham gia vào khóa thiền Samatha Anapanasati IV được tổ chức tại Forever Green resort, do Thiền Sư Thiện Minh giảng dạy. 

           Lời đầu tiên cho con được gửi lời tri ân và lòng biết ơn sâu sắc đến Ngài Thiền Sư, cùng gia đình quý Đại Thí Chủ kính mến và toàn thể quý vị trong Ban Tổ chức, Ban Hậu cần… của khóa thiền đã cho chúng con một nơi học tập đầy đủ cơ sở vật chất và một môi trường tốt đẹp, trong lành, an tịnh để chúng con được hoàn toàn an tâm mà học tập.

          Thực sự chưa bao giờ con nghĩ rằng, mình sẽ được tham gia vào khóa thiền này, bởi lẽ có rất nhiều thiền sinh đăng ký học, nhưng lại giới hạn số lượng người, nên một hành giả được có cơ hội học tập như vậy thật là trân quý biết bao!

          Trải qua 10 ngày rèn luyện trong “trường thiền” này, thời gian nhiều thì cũng không nhiều mà ít thì cũng không ít, nhưng quan trọng là chúng con có cơ hội hy hữu để học được Pháp thiền theo hơi thở tự nhiên do Ngài Thiền Sư giảng dạy.

          Thật trân quý biết bao khi học được Pháp môn này, bởi lẽ Thiền theo hơi thở tự nhiên, cách chánh niệm trên hơi thở tự nhiên (mà không hề gò bó hay ép buộc, cũng như không hề điều khiển hơi thở) giúp cho thiền sinh dễ đạt được trạng thái khoái lạc (pháp Hỷ – Lạc) nếu như hiểu đúng.

          Tất nhiên những ngày đầu bước vào khóa thiền mọi người sẽ cảm thấy không quen, cảm thấy khó chịu nếu như không muốn nói là bức bách nữa là đằng khác.

          Không quen là ở chỗ thời gian ngồi thiền quá dài đối với một người mới học như con và khó chịu là lần đầu tiên con phải đối mặt với cái “thân” và cái “tâm” của mình!           

          Những ngày đầu khi bước vào “trường thiền”, khi thực hành, con cảm thấy thân con rất mệt mỏi, rất đau, đau như kiểu mỗi cánh tay, cẳng chân như sắp rớt ra (bởi vì lúc đầu tiên vào nên con chưa có được phương pháp đối trị tâm). Tưởng chừng như muốn bỏ cuộc ngay tức khắc.

          Nhưng, với những lời chia sẻ giảng dạy của Sư, con dần dần học được cách đối trị tâm rất hiệu quả. Mỗi lần cơn đau xuất hiện, con đều tự nói thầm trong tâm và dỗ dành nó “Đau à! Đau à!” thì tuyệt vời làm sao, cơn đau đó lại dịu đi và có những lúc nó tiêu mất mỗi khi con chánh niệm và dỗ dành nó vậy. 

          Hoặc giả như mỗi lần vọng tưởng khởi sanh lên cũng tương tự như vậy, trong tâm chánh niệm ghi nhận rằng “Vọng tưởng à! Vọng tưởng à!”, lập tức vọng tưởng đó cũng dần biến mất.

          Thật vi diệu làm sao, hai ngày sau con ngồi thiền không thấy đau nữa! Cảm giác khi bước qua khỏi nỗi đau thật vô cùng hạnh phúc (giống như mình được mở trói sau khi bị cột trói đã lâu ngày, …). Lúc đó chợt nhớ lại lời Thiền Sư đã dạy cho chúng con: “Tại sao chúng ta đau? Lý do là vì lúc đó tâm chúng ta không còn ở một chỗ nữa mà đã chạy xuống chân rồi, nên chúng ta sẽ cảm thấy đau ở chân…”.

Quả vậy, những lời giảng của Ngài thật sự chính xác và tinh tế đến từng giai đoạn mà chúng con trải qua!

***++***

          Cảm xúc hạnh phúc vô bờ trào dâng khi con bước qua được bước đầu tiên của sự bức bách từ những cảm thọ của bản thân, như là một sự thử thách thật là lớn lao! Bởi lẽ những ngày đầu, đau quá sức, mà có lúc con chùng tâm, thối chí và đã có ý định bỏ cuộc! Nên khi đạt được Pháp này, nó đã cho con được một nguồn hạnh phúc ngập tràn vô lượng, vô biên!

          Vào những lúc đấy, con rất muốn đến phòng để trình Pháp cho Ngài Thiền Sư. Nhưng con lại e ngại rằng, chắc có lẽ mọi người đến trình Pháp rất nhiều và con cũng nghĩ chắc không ít thiền sinh họ cũng sẽ đến giai đoạn như mình. Vì vậy con đã chọn cách viết thư, xin trình Pháp cho Ngài, để mọi người những ai đang ở giai đoạn của con đều được nghe Ngài giải đáp và sẽ tiếp tục hành trì như thế nào cho phải?

          Nhưng cuối cùng vì không đủ thời gian chia sẻ trên trường thiền, nên cứ sau mỗi lần con hành thiền đạt được Pháp thì con đã đến phòng xin trình Pháp cho Ngài. Mỗi lần trình pháp, Ngài đều giải thích cặn kẽ cũng như hướng dẫn tận tình cho chúng con, nên con thật sự rất cảm động và thật biết ơn Ngài.

Con thiết nghĩ rằng, không phải một mình con mà các thiền sinh khác, họ cũng rất phấn khởi với lời dạy của Ngài:

“Quý vị mà đạt Pháp hỷ lạc rồi,

thì ai có đem núi kim cương đến cũng không đổi!”

Quả vậy, chưa bao giờ con có được một trạng thái thanh tịnh, bình an, an lạc và tĩnh lặng đến mức độ tuyệt vời đến thế! Và có thể nghe được từng nhịp thở vô cùng vi tế như vậy!

Để đi đến bước này, thật sự không hề dễ dàng đối với con chút nào, nếu không có sự chỉ dạy từ Ngài.

Sau khi đã khắc phục được cái đau trong khi ngồi thiền, con lại đến trình Pháp và Thiền Sư bảo: “ con về ngồi thiền tiếp hai, ba thời thiền nữa, con thấy gì thì lại đến trình cho Sư”.

Con về và thực hành đúng theo lời Ngài dạy, sau ba thời thiền tiếp theo con đã nhìn thấy được Quang tướng.

Theo như lời Ngài Thiền Sư dạy:

“Nếu nhìn thấy được Quang tướng

thì cô nên ngồi thêm hai tiếng đồng hồ nhé!”

Nhưng thật tiếc rằng con chỉ ngồi thêm được một tiếng, không phải vì đau chân mà vì lần đầu con được nhìn thấy ánh sáng đó – Ánh sáng rực rỡ bao trùm khắp khuôn mặt, nên con hoài nghi mà đứng dậy, khi con đến trình Pháp cho Đại Đức thì Ngài nói rằng:

“Cô đừng đùa giỡn với ánh sáng, có khi nó sẽ mất đó nhé!

Và sẽ rất khó để tìm lại”.

          Thực sự lúc đó con rất sợ. Rồi Ngài bảo con về ngồi tiếp, sau đó con lại ngồi và tập trung vào điểm xúc chạm, thật may mắn làm sao, khi một lần nữa con nhìn thấy từ điểm xúc chạm bắn thật nhanh ra một luồng sáng bay lên rồi tỏa ánh sáng xuống, cảm giác của con lúc đó như mê mẩn, lần đầu tiên con nhìn thấy tốc độ thần tốc của ánh sáng từ điểm xúc chạm, sau đó con đã ngồi thêm được hai tiếng và đến trình Pháp cho Ngài. Thật lạ lùng làm sao, đây là lần đầu tiên con ngồi thiền được hơn 3 tiếng rưỡi mà không cảm thấy đau đớn gì hay đây là mơ….

 ***++***

          Sau đó, con thực hành theo lời Ngài chỉ dạy cho thời Thiền tiếp theo và ngay lúc này đây con đã ý thức được rằng như thế nào là “Tâm và Ý hợp nhất”, cái cảm giác đó thật bình yên đến lạ lùng! Chưa bao giờ con có cảm giác và biết được “tâm ý và hơi thở được hợp nhất” như vậy. Lúc đó Ngài có hỏi con: “Làm sao cô biết tâm và ý được hợp nhất?”. Con không biết phải trả lời như thế nào, nên con đã thưa với Ngài rằng: “Con biết chắc rằng lúc đó tâm và ý của con là một, không thể nhầm lẫn được!” 

Không biết là đúng hay sai, con chỉ có thể trình với Ngài những gì con nhận thấy được.

Khoảnh khắc ấy nó không kéo dài chỉ tầm 30 giây nhưng đối với con thật là trân quý biết bao nhiêu. Khoảnh khắc mà mình được bình yên tuyệt đối trong ánh sáng mà không còn sợ hãi bởi những suy nghĩ và những vọng niệm…

Đối với con, một hành giả vừa tham gia khóa thiền mà được như vậy quả là quá nhiều rồi. Con cũng không mong gì nhiều hơn và con đã đến trình Pháp với Ngài Thiền Sư, rồi Ngài đã hướng dẫn thêm cho con rằng:  

“Bây giờ cô về tiếp tục ngồi thêm vài thời thiền nữa,

nhưng lần này cô không được ngồi nhiều

mà chỉ nguyện xin ngồi đúng 1 giờ đồng hồ thôi,

xong rồi đến trình Pháp cho Sư biết”.          

          Sau những lời chỉ dạy cao quý của Ngài Thiền Sư, con đã tiếp tục thực hành. Vì con biết thời gian lúc này đây chỉ còn vài ngày là khóa thiền sẽ kết thúc, nếu lúc này con lơ là thì coi như con đã rất phí hoài công sức của mình cũng như đã phụ công lao mà Ngài Thiền Sư đã dạy cho con. Vậy nên con gắng tập trung vào những lời Sư dạy, trước khi bước vào ngồi con tự phát nguyện với thân tâm của con rằng: “Nguyện cho con được an trụ trong ánh sáng 60 phút” (3 lần).

            Ngay khi phát nguyện xong thì con an trụ vào trong ánh sáng và sau đó thì con cảm thấy toàn thân con như có thứ gì bao bọc lại, con không cựa chân tay của mình được (giống như có ai đó đã buộc chặt đôi tay và đôi chân của con lại khiến cho con không thế cử động được). Cùng lúc đó, con cũng biết đôi tai của con dường như có thứ gì đó bịt ngang lại, vì khi đó những âm thanh bên ngoài nó không còn rõ mà nhòe nhòe rồi trong một phút chốc rất tĩnh lặng, con còn ngỡ chắc tai mình bị hỏng thật rồi, nhưng không phải…

… Và sau đó, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. 10 phút sau cùng của thời thiền tiếp theo này con lại được nhìn thấy ánh sáng vi diệu từ dưới hắt lên như đèn pin. Lần này cũng không kéo dài là mấy, chỉ tầm 30 giây, rồi ánh sáng ấy tắt đi. Con ngồi được một lúc thì toàn thân rã ra và con xuất thiền, lúc này con xem đồng hồ thì chính xác đúng như lời nguyện của mình, con đã được an trụ trong ánh sáng đúng 60 phút.

Không biết phải nói làm sao, nhưng thật sự con rất biết ơn Ngài. Ngài đã hướng dẫn cho chúng con được học phương pháp Thiền này, để chúng con được đối mặt với chính mình và cũng được tự tại, hạnh phúc, an lạc, tĩnh lặng trong chính thân tâm của chúng con.

Quả thật, Pháp Bảo đã mang lại cho chúng con một chỗ dựa vững chắc khi chúng con mệt mỏi với công việc. Chúng con đã tự hóa giải được những áp lực từ bên trong “nội tại” của mình, cũng như dễ dàng hòa đồng và được bình an giữa những áp lực, ràng buộc, những vô thường biến đổi, bất toại nguyện trong cuộc sống này.

Ôi! Kể sao cho hết lợi ích vô lượng vô biên Hạnh phúc, Hỷ, Lạc của sự bình an tĩnh lặng do kết quả từ Thiền định mang lại!         

         Thưa quý thiền sinh kính mến! Như lời dạy của Đấng Cha Lành: 

“Khó thay được gặp một vị Phật ra đời, 

Khó thay được sanh làm người, 

Khó thay là kiếp sống được trường cửu,

Khó thay được nghe diệu pháp từ bậc Chân nhân” .

(Kinh pháp cú)

          Do vậy, chúng ta được làm thân người đã là một phước báu vô lượng rồi, nhưng được gặp một vị Thầy dẫn đường cho chúng ta lại còn trân quý hơn bao giờ hết!

          May mắn đến với chúng ta khi chúng ta được học trong một môi trường đầy đủ điều kiện, tiện nghi và được một bậc Thầy nhiệt tâm chỉ dạy cho chúng ta như vậy! Thì không có lý gì chúng ta phải chịu thua cái “TÂM” và cái “THÂN” của chúng ta cả phải không? Không lý do gì mà chúng ta không nỗ lực, cố gắng hết sức bình sinh để gặt hái Pháp Bảo và cho đến khi nào chúng ta còn có thể phải không?

Hơn nữa, cũng nhờ lòng hảo tâm và công lao quý báu của quý Đại Thí Chủ kính mến đã hỗ trợ chúng ta nơi ăn, chỗ ở và hơn hết là sự nhiệt tâm giảng dạy của Ngài Thiền Sư khả kính.

          Không gì hơn, một lần nữa, con xin chân thành tri ân đến các gia đình của quý Đại Thí Chủ kính mến. Quý vị đã có lòng hảo tâm, hỗ trợ cho khóa thiền chúng con tịnh tài, tịnh vật cũng như về các phương diện quý báu khác… đặc biệt có được một nơi Resort không chỉ đẹp tuyệt vời mà còn thoáng mát, yên tĩnh và thuận lợi để tu tập tốt nữa:

*  Nhất là Gia đình Cô Trương Thị Nhi- Tổng Giám đốc Forever Green Resort, tỉnh Bến Tre; 

*  Gia đình Cô Nguyễn Thị Thu Hương- Chủ tịch HĐQT Công ty Kềm Nghĩa;

*  Gia đình Cô Nguyễn Thị Tuyết Nhung- Giám đốc Công ty Hương liệu Ếch Vàng;

*  Gia đình Ông bà Thanh Hải- Thanh Trúc;

*  Ông Trần Trọng Linh- Trưởng đoàn Đầu tư Questra tại Việt Nam;

*  Ông Ngô Thành Nghĩa- Phó Giám đốc Trung tâm Cứu trợ Trẻ em tàn tật Thành phố Đà Nẵng;

*  Gia đình Cô Ngô Thị Ngọc Tuyết, em Cẩm Tuyên (Devamani)

*  Gia đình Cô Quý, Cô My Đà Nẵng…;

*  Ông Phan Chí Tài- Pháp danh: Minh Phát (Tp. HCM) v.v…

             Con cũng xin chân thành tri ân đến quý vị trong Ban Tổ chức, Ban Hậu cần của Forever Green resort, cùng tất cả quý vị thí chủ xa gần, trực tiếp hoặc gián tiếp, đã tạo duyên lành cho chúng con được cơ hội tốt để trau dồi Pháp Bảo trong thời gian qua.

Nam mô Bốn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Arahan Đức Phật trọn lành!